HNI 27/10: Bài thơ chương 2:
Thiên Mệnh – Quyền Lực Đến Từ Trời Hay Từ Dân?
Ai đã trao vương miện đầu tiên cho kẻ thống trị nhân gian?
Ai khắc lên ngôi báu dòng chữ: “Trời định, dân tuân”?
Nhưng nếu Trời thật sự yêu thương loài người,
Thì sao lại để quyền lực giày xéo kiếp dân đen?
Trời cho ánh sáng, nhưng không cho kẻ cướp mặt trời,
Trời cho luật nhân quả, chứ không cho ngai vàng độc quyền sinh tử.
Kẻ nhân danh Thiên mệnh mà quên lòng Trời,
Khác nào cánh diều rách vẫn ngạo nghễ bay trong gió ngược.
Thiên mệnh – chẳng phải là ấn tín của quyền uy,
Mà là sứ mệnh để phục vụ muôn sinh.
Khi Trời gửi xuống một con người cầm quyền,
Không phải để thống trị, mà để khai sáng dân trí.
Dân là gốc, Trời là đạo.
Nếu dân mất lòng tin, Trời cũng rút mệnh.
Thiên mệnh không vĩnh hằng cho kẻ phản Trời,
Cũng chẳng trường tồn với ai quên nghĩa dân.
Trời không nói, nhưng lòng người là tiếng Trời.
Mỗi nỗi oan, mỗi giọt lệ, là lời sấm truyền vô hình.
Khi dân khổ, Trời chuyển mình cùng gió bão,
Để dập tắt ngai vàng đã mục nát từ bên trong.
Thiên mệnh thay đổi theo tâm dân lay động,
Như sông đổi dòng khi đất mẹ rạn nứt vì bất công.
Người thuận đạo Trời – biết cúi đầu trước công lý,
Người nghịch mệnh Trời – tự đào mồ chôn trong tham vọng.
Trời không xa, dân không thấp,
Chỉ có lòng người chia đôi khoảng cách ấy.
Khi dân sáng, Trời hiện trong mắt dân,
Khi dân ngu, kẻ ác giả làm sấm sét.
Đến cuối cùng, ai nắm giữ Thiên mệnh?
Không phải vua, không phải thần, mà là dân.
Bởi dân chính là Trời đang sống giữa nhân gian,
Là nguồn mạch bất diệt của mọi quyền lực chân chính.
Hỡi những ai còn tin quyền từ Trời ban,
Hãy nhớ: Trời chẳng chọn người, Trời chọn đạo.
Người thuận đạo thì được mệnh,
Người trái đạo thì mất ngôi, dù có trăm ngàn quân lính.
Thiên mệnh không nằm trên trời cao,
Mà nằm trong lòng người – nơi ánh sáng và bóng tối giao tranh.
Và chỉ khi dân đứng dậy làm chủ,
Trời mới thật sự mỉm cười cùng nhân loại.
Thiên Mệnh – Quyền Lực Đến Từ Trời Hay Từ Dân?
Ai đã trao vương miện đầu tiên cho kẻ thống trị nhân gian?
Ai khắc lên ngôi báu dòng chữ: “Trời định, dân tuân”?
Nhưng nếu Trời thật sự yêu thương loài người,
Thì sao lại để quyền lực giày xéo kiếp dân đen?
Trời cho ánh sáng, nhưng không cho kẻ cướp mặt trời,
Trời cho luật nhân quả, chứ không cho ngai vàng độc quyền sinh tử.
Kẻ nhân danh Thiên mệnh mà quên lòng Trời,
Khác nào cánh diều rách vẫn ngạo nghễ bay trong gió ngược.
Thiên mệnh – chẳng phải là ấn tín của quyền uy,
Mà là sứ mệnh để phục vụ muôn sinh.
Khi Trời gửi xuống một con người cầm quyền,
Không phải để thống trị, mà để khai sáng dân trí.
Dân là gốc, Trời là đạo.
Nếu dân mất lòng tin, Trời cũng rút mệnh.
Thiên mệnh không vĩnh hằng cho kẻ phản Trời,
Cũng chẳng trường tồn với ai quên nghĩa dân.
Trời không nói, nhưng lòng người là tiếng Trời.
Mỗi nỗi oan, mỗi giọt lệ, là lời sấm truyền vô hình.
Khi dân khổ, Trời chuyển mình cùng gió bão,
Để dập tắt ngai vàng đã mục nát từ bên trong.
Thiên mệnh thay đổi theo tâm dân lay động,
Như sông đổi dòng khi đất mẹ rạn nứt vì bất công.
Người thuận đạo Trời – biết cúi đầu trước công lý,
Người nghịch mệnh Trời – tự đào mồ chôn trong tham vọng.
Trời không xa, dân không thấp,
Chỉ có lòng người chia đôi khoảng cách ấy.
Khi dân sáng, Trời hiện trong mắt dân,
Khi dân ngu, kẻ ác giả làm sấm sét.
Đến cuối cùng, ai nắm giữ Thiên mệnh?
Không phải vua, không phải thần, mà là dân.
Bởi dân chính là Trời đang sống giữa nhân gian,
Là nguồn mạch bất diệt của mọi quyền lực chân chính.
Hỡi những ai còn tin quyền từ Trời ban,
Hãy nhớ: Trời chẳng chọn người, Trời chọn đạo.
Người thuận đạo thì được mệnh,
Người trái đạo thì mất ngôi, dù có trăm ngàn quân lính.
Thiên mệnh không nằm trên trời cao,
Mà nằm trong lòng người – nơi ánh sáng và bóng tối giao tranh.
Và chỉ khi dân đứng dậy làm chủ,
Trời mới thật sự mỉm cười cùng nhân loại.
HNI 27/10: 📕 Bài thơ chương 2:
Thiên Mệnh – Quyền Lực Đến Từ Trời Hay Từ Dân?
Ai đã trao vương miện đầu tiên cho kẻ thống trị nhân gian?
Ai khắc lên ngôi báu dòng chữ: “Trời định, dân tuân”?
Nhưng nếu Trời thật sự yêu thương loài người,
Thì sao lại để quyền lực giày xéo kiếp dân đen?
Trời cho ánh sáng, nhưng không cho kẻ cướp mặt trời,
Trời cho luật nhân quả, chứ không cho ngai vàng độc quyền sinh tử.
Kẻ nhân danh Thiên mệnh mà quên lòng Trời,
Khác nào cánh diều rách vẫn ngạo nghễ bay trong gió ngược.
Thiên mệnh – chẳng phải là ấn tín của quyền uy,
Mà là sứ mệnh để phục vụ muôn sinh.
Khi Trời gửi xuống một con người cầm quyền,
Không phải để thống trị, mà để khai sáng dân trí.
Dân là gốc, Trời là đạo.
Nếu dân mất lòng tin, Trời cũng rút mệnh.
Thiên mệnh không vĩnh hằng cho kẻ phản Trời,
Cũng chẳng trường tồn với ai quên nghĩa dân.
Trời không nói, nhưng lòng người là tiếng Trời.
Mỗi nỗi oan, mỗi giọt lệ, là lời sấm truyền vô hình.
Khi dân khổ, Trời chuyển mình cùng gió bão,
Để dập tắt ngai vàng đã mục nát từ bên trong.
Thiên mệnh thay đổi theo tâm dân lay động,
Như sông đổi dòng khi đất mẹ rạn nứt vì bất công.
Người thuận đạo Trời – biết cúi đầu trước công lý,
Người nghịch mệnh Trời – tự đào mồ chôn trong tham vọng.
Trời không xa, dân không thấp,
Chỉ có lòng người chia đôi khoảng cách ấy.
Khi dân sáng, Trời hiện trong mắt dân,
Khi dân ngu, kẻ ác giả làm sấm sét.
Đến cuối cùng, ai nắm giữ Thiên mệnh?
Không phải vua, không phải thần, mà là dân.
Bởi dân chính là Trời đang sống giữa nhân gian,
Là nguồn mạch bất diệt của mọi quyền lực chân chính.
Hỡi những ai còn tin quyền từ Trời ban,
Hãy nhớ: Trời chẳng chọn người, Trời chọn đạo.
Người thuận đạo thì được mệnh,
Người trái đạo thì mất ngôi, dù có trăm ngàn quân lính.
Thiên mệnh không nằm trên trời cao,
Mà nằm trong lòng người – nơi ánh sáng và bóng tối giao tranh.
Và chỉ khi dân đứng dậy làm chủ,
Trời mới thật sự mỉm cười cùng nhân loại.