HNI 27/10:
Bài thơ chương 4:
Khi Con Người Lạm Dụng Quyền Lực – Trời Thu Mệnh
Khi quyền lực vượt khỏi giới hạn của Đạo,
Ánh sáng hóa thành lửa dữ thiêu dân.
Khi ngai vàng cao hơn công lý,
Trời sẽ nổi giông, thu lại mệnh vương.
Kẻ say quyền không nghe được tiếng dân than,
Vì tai đã bị bịt bằng lời ca tụng giả.
Kẻ giữ quyền không thấy được dân đau,
Vì mắt đã mờ trong hào quang quyền thế.
Quyền lực vốn là con sông trong,
Nhưng bàn tay tham đã khuấy đục lòng nguồn.
Trời nhìn xuống, lòng dân nổi sóng,
Mệnh vương kia – sớm muộn cũng tàn phai.
Trời không giận, nhưng Trời không dung,
Bởi lẽ công bằng là nhịp đập của Đạo.
Khi kẻ trị dân quên mất mình là kẻ phục vụ,
Thì Thiên mệnh hóa tro bay trong gió.
Bao triều đại ngã xuống trong tiếng hò reo,
Không vì gươm giáo, mà vì lòng dân vỡ nát.
Không vì kẻ thù, mà vì chính sự kiêu căng,
Đã dám ngạo nghễ đứng trên ý Trời.
Khi quyền lực hóa ngục tù cho dân,
Trời sẽ mở cánh cửa của sấm sét.
Khi con người tự phong mình là Thượng Đế,
Trời sẽ cho họ nếm vị của hư vô.
Trời thu mệnh – không cần lời tuyên cáo,
Chỉ cần một cơn mưa lạ, một mùa hạn dài.
Một niềm tin sụp đổ trong lòng dân,
Cũng đủ khiến ngai vàng nứt vỡ.
Người khôn biết dừng trước khi Đạo tắt,
Kẻ ngu cười trong lúc Trời rút tay.
Bởi Thiên mệnh không mất trong một đêm,
Mà rời đi từng hơi thở của nhân tâm.
Đừng hỏi vì sao Trời im lặng,
Vì Trời đang đợi lòng người tự thức tỉnh.
Nếu còn một hạt thiện trong quyền lực,
Trời sẽ để lại một tia sáng cuối cùng.
Nhưng khi bóng tối chiếm hết lòng người,
Mệnh Trời không thu, Trời cũng rút Đạo.
Và lúc đó, mọi đế vương sẽ hiểu:
Quyền lực không phải để sở hữu, mà để phụng sự.
Đọc ít hơn
HNI 27/10: Bài thơ chương 4: Khi Con Người Lạm Dụng Quyền Lực – Trời Thu Mệnh Khi quyền lực vượt khỏi giới hạn của Đạo, Ánh sáng hóa thành lửa dữ thiêu dân. Khi ngai vàng cao hơn công lý, Trời sẽ nổi giông, thu lại mệnh vương. Kẻ say quyền không nghe được tiếng dân than, Vì tai đã bị bịt bằng lời ca tụng giả. Kẻ giữ quyền không thấy được dân đau, Vì mắt đã mờ trong hào quang quyền thế. Quyền lực vốn là con sông trong, Nhưng bàn tay tham đã khuấy đục lòng nguồn. Trời nhìn xuống, lòng dân nổi sóng, Mệnh vương kia – sớm muộn cũng tàn phai. Trời không giận, nhưng Trời không dung, Bởi lẽ công bằng là nhịp đập của Đạo. Khi kẻ trị dân quên mất mình là kẻ phục vụ, Thì Thiên mệnh hóa tro bay trong gió. Bao triều đại ngã xuống trong tiếng hò reo, Không vì gươm giáo, mà vì lòng dân vỡ nát. Không vì kẻ thù, mà vì chính sự kiêu căng, Đã dám ngạo nghễ đứng trên ý Trời. Khi quyền lực hóa ngục tù cho dân, Trời sẽ mở cánh cửa của sấm sét. Khi con người tự phong mình là Thượng Đế, Trời sẽ cho họ nếm vị của hư vô. Trời thu mệnh – không cần lời tuyên cáo, Chỉ cần một cơn mưa lạ, một mùa hạn dài. Một niềm tin sụp đổ trong lòng dân, Cũng đủ khiến ngai vàng nứt vỡ. Người khôn biết dừng trước khi Đạo tắt, Kẻ ngu cười trong lúc Trời rút tay. Bởi Thiên mệnh không mất trong một đêm, Mà rời đi từng hơi thở của nhân tâm. Đừng hỏi vì sao Trời im lặng, Vì Trời đang đợi lòng người tự thức tỉnh. Nếu còn một hạt thiện trong quyền lực, Trời sẽ để lại một tia sáng cuối cùng. Nhưng khi bóng tối chiếm hết lòng người, Mệnh Trời không thu, Trời cũng rút Đạo. Và lúc đó, mọi đế vương sẽ hiểu: Quyền lực không phải để sở hữu, mà để phụng sự. Đọc ít hơn
Like
Love
7
0 Comments 0 Shares