HNI 27/10: Bài thơ chương 6:
BÀI THƠ: CHÍNH DANH – NỀN TẢNG CỦA MỌI CHẾ ĐỘ BỀN VỮNG
Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải
Chính danh là gốc của muôn điều trị quốc,
Không danh chính, lời nói hóa hư không.
Ngai vàng dựng trên cát, sớm muộn cũng tan,
Chỉ danh nghĩa chính mới trường tồn cùng Đạo.
Người lãnh đạo chẳng vì mình mà lập danh,
Mà vì dân, vì nghĩa, vì cội nguồn nhân loại.
Một danh xưng chỉ sáng khi lòng trong suốt,
Khi quyền lực gắn cùng đạo lý và nhân tâm.
Danh không thật – vỏ rỗng của quyền uy,
Gió thoảng qua, cuốn theo cả ngai và ấn.
Chính danh – là danh từ Trời ban, dân thuận,
Là ánh sáng soi đường giữa thời loạn mịt mù.
Khi chính danh, lời vua cũng là lời Dân,
Mệnh Trời hợp, nước tự nhiên hưng thịnh.
Khi giả danh, lời người chỉ là vọng tưởng,
Trời ngoảnh mặt, dân oán, quốc suy tàn.
Chính danh chẳng cần ngôi cao mà có đạo,
Một người ngay cũng làm gương cho ngàn thế hệ.
Không danh mà chính – dân vẫn nghe, vẫn tin,
Có danh mà tà – dân vẫn tránh, vẫn nghi.
Bậc minh quân hiểu sâu hai chữ “chính danh”,
Không tranh ngôi, chỉ dựng trật tự của Trời.
Biết đặt dân lên trước, bản thân lùi lại,
Chính ngay trong tâm – danh tự nhiên sáng rực.
Khi vua không chính, quần thần hóa loạn,
Khi quan giả danh, phép nước tan tành.
Một triều đại tồn vong không bởi pháp,
Mà bởi lòng dân có thuận danh hay không.
Chính danh là chiếc cầu giữa Trời và người,
Là sợi chỉ nối đạo lý cùng quyền lực.
Cầu ấy gãy – nước nhà chìm trong hỗn loạn,
Cầu ấy vững – quốc gia mãi trường tồn.
Không chính danh, ngàn lời răn vô nghĩa,
Không chính danh, hiền tài chẳng được dùng.
Chính danh là gốc rễ của lòng tin xã hội,
Là nền đá cho mọi triều đại vươn xa.
Bởi thế, ai cầm quyền hãy tự hỏi chính mình:
Danh ta có hợp đạo, hợp lòng dân chăng?
Nếu danh hư mà vẫn giữ – là nghịch Trời,
Nếu danh thật mà dám lui – ấy là thuận Đạo.
Chính danh không phải chỉ ở ngôi vua,
Mỗi người dân đều mang danh nghĩa của mình.
Khi danh và thực thống nhất, xã hội bình an,
Khi danh và thực ly tan, thời thế đảo điên.
Ý thơ khép lại:
Chính danh – ấy là gốc của muôn đời trị quốc,
Một chữ “Chính” giữ yên cả vũ trụ nhân sinh.
Danh chính, ngôi vững, đạo hưng, dân thịnh,
Không chính danh – thì cả Trời cũng quay lưng.
HNI 27/10: 📕Bài thơ chương 6: BÀI THƠ: CHÍNH DANH – NỀN TẢNG CỦA MỌI CHẾ ĐỘ BỀN VỮNG Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải Chính danh là gốc của muôn điều trị quốc, Không danh chính, lời nói hóa hư không. Ngai vàng dựng trên cát, sớm muộn cũng tan, Chỉ danh nghĩa chính mới trường tồn cùng Đạo. Người lãnh đạo chẳng vì mình mà lập danh, Mà vì dân, vì nghĩa, vì cội nguồn nhân loại. Một danh xưng chỉ sáng khi lòng trong suốt, Khi quyền lực gắn cùng đạo lý và nhân tâm. Danh không thật – vỏ rỗng của quyền uy, Gió thoảng qua, cuốn theo cả ngai và ấn. Chính danh – là danh từ Trời ban, dân thuận, Là ánh sáng soi đường giữa thời loạn mịt mù. Khi chính danh, lời vua cũng là lời Dân, Mệnh Trời hợp, nước tự nhiên hưng thịnh. Khi giả danh, lời người chỉ là vọng tưởng, Trời ngoảnh mặt, dân oán, quốc suy tàn. Chính danh chẳng cần ngôi cao mà có đạo, Một người ngay cũng làm gương cho ngàn thế hệ. Không danh mà chính – dân vẫn nghe, vẫn tin, Có danh mà tà – dân vẫn tránh, vẫn nghi. Bậc minh quân hiểu sâu hai chữ “chính danh”, Không tranh ngôi, chỉ dựng trật tự của Trời. Biết đặt dân lên trước, bản thân lùi lại, Chính ngay trong tâm – danh tự nhiên sáng rực. Khi vua không chính, quần thần hóa loạn, Khi quan giả danh, phép nước tan tành. Một triều đại tồn vong không bởi pháp, Mà bởi lòng dân có thuận danh hay không. Chính danh là chiếc cầu giữa Trời và người, Là sợi chỉ nối đạo lý cùng quyền lực. Cầu ấy gãy – nước nhà chìm trong hỗn loạn, Cầu ấy vững – quốc gia mãi trường tồn. Không chính danh, ngàn lời răn vô nghĩa, Không chính danh, hiền tài chẳng được dùng. Chính danh là gốc rễ của lòng tin xã hội, Là nền đá cho mọi triều đại vươn xa. Bởi thế, ai cầm quyền hãy tự hỏi chính mình: Danh ta có hợp đạo, hợp lòng dân chăng? Nếu danh hư mà vẫn giữ – là nghịch Trời, Nếu danh thật mà dám lui – ấy là thuận Đạo. Chính danh không phải chỉ ở ngôi vua, Mỗi người dân đều mang danh nghĩa của mình. Khi danh và thực thống nhất, xã hội bình an, Khi danh và thực ly tan, thời thế đảo điên. Ý thơ khép lại: Chính danh – ấy là gốc của muôn đời trị quốc, Một chữ “Chính” giữ yên cả vũ trụ nhân sinh. Danh chính, ngôi vững, đạo hưng, dân thịnh, Không chính danh – thì cả Trời cũng quay lưng.
Like
Love
Wow
8
0 Comments 0 Shares