HNI 27/10: Bài thơ chương 8:
BÀI THƠ: CHÍNH TRỊ NHƯ NGHỆ THUẬT ĐIỀU HÒA NĂNG LƯỢNG CỘNG ĐỒNG
Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải
Chính trị chẳng phải trò quyền biến đoạt danh,
Mà là nghệ thuật điều hòa lòng người, năng lượng.
Không gươm giáo, chẳng mưu sâu kế hiểm,
Chỉ một nhịp tâm an – cũng hóa bình thiên hạ.
Nơi cộng đồng, năng lượng xoay vòng như mạch,
Lúc thịnh, lúc suy – như thuỷ triều vơi đầy.
Bậc trị quốc không cưỡng, không vội ép,
Mà thuận dòng – đưa nước chảy về sông.
Chính trị, nếu chỉ thấy quyền trong danh lợi,
Sẽ biến dân thành công cụ cho một người.
Nhưng khi hiểu quyền là luồng năng lượng sống,
Thì lãnh đạo là người truyền dẫn yêu thương.
Người lãnh đạo như người giữ nhịp đàn,
Biết nâng cao khi lòng dân đang trỗi.
Biết hạ xuống khi hận thù vừa dậy sóng,
Để âm vang cộng đồng lại trở nên hài hòa.
Mỗi tiếng nói, mỗi hành động là rung động,
Chính trị là nghệ thuật cảm nhận tần số dân.
Người trị thế không nghe bằng tai, bằng mắt,
Mà nghe bằng lòng – thấy bằng ánh sáng trong.
Có khi cần nói, nhưng nhiều khi cần lặng,
Vì năng lượng dân làn sóng chẳng cần lời.
Một quyết định sai có thể lay trời đất,
Một im lặng đúng – giữ vững cả non sông.
Năng lượng cộng đồng – ấy là ý Trời trong dân,
Bậc lãnh đạo chỉ là người dẫn luồng khí ấy.
Không chiếm, không nắm, không khống chế,
Mà khai thông – để Đạo tự vận hành.
Chính trị là giữ cân bằng giữa âm và dương,
Giữa hành động và tĩnh tâm trong trí.
Khi dân nóng, cần người biết làm mát,
Khi dân lạnh, cần người nhóm lửa nhân tâm.
Không ai trị được dân bằng ép buộc,
Chỉ người hòa được dân bằng năng lượng yêu thương.
Quyền lực chân chính là quyền của sự lắng nghe,
Và chính trị viên là người điều khí của lòng người.
Kết:
Chính trị là nghệ thuật – không phải cuộc tranh quyền,
Là điều hòa nguồn năng lượng chung nhân loại.
Khi mỗi trái tim cùng rung trong tần số Đạo,
Thì quốc gia yên – mà chẳng cần tới gươm đao.
BÀI THƠ: CHÍNH TRỊ NHƯ NGHỆ THUẬT ĐIỀU HÒA NĂNG LƯỢNG CỘNG ĐỒNG
Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải
Chính trị chẳng phải trò quyền biến đoạt danh,
Mà là nghệ thuật điều hòa lòng người, năng lượng.
Không gươm giáo, chẳng mưu sâu kế hiểm,
Chỉ một nhịp tâm an – cũng hóa bình thiên hạ.
Nơi cộng đồng, năng lượng xoay vòng như mạch,
Lúc thịnh, lúc suy – như thuỷ triều vơi đầy.
Bậc trị quốc không cưỡng, không vội ép,
Mà thuận dòng – đưa nước chảy về sông.
Chính trị, nếu chỉ thấy quyền trong danh lợi,
Sẽ biến dân thành công cụ cho một người.
Nhưng khi hiểu quyền là luồng năng lượng sống,
Thì lãnh đạo là người truyền dẫn yêu thương.
Người lãnh đạo như người giữ nhịp đàn,
Biết nâng cao khi lòng dân đang trỗi.
Biết hạ xuống khi hận thù vừa dậy sóng,
Để âm vang cộng đồng lại trở nên hài hòa.
Mỗi tiếng nói, mỗi hành động là rung động,
Chính trị là nghệ thuật cảm nhận tần số dân.
Người trị thế không nghe bằng tai, bằng mắt,
Mà nghe bằng lòng – thấy bằng ánh sáng trong.
Có khi cần nói, nhưng nhiều khi cần lặng,
Vì năng lượng dân làn sóng chẳng cần lời.
Một quyết định sai có thể lay trời đất,
Một im lặng đúng – giữ vững cả non sông.
Năng lượng cộng đồng – ấy là ý Trời trong dân,
Bậc lãnh đạo chỉ là người dẫn luồng khí ấy.
Không chiếm, không nắm, không khống chế,
Mà khai thông – để Đạo tự vận hành.
Chính trị là giữ cân bằng giữa âm và dương,
Giữa hành động và tĩnh tâm trong trí.
Khi dân nóng, cần người biết làm mát,
Khi dân lạnh, cần người nhóm lửa nhân tâm.
Không ai trị được dân bằng ép buộc,
Chỉ người hòa được dân bằng năng lượng yêu thương.
Quyền lực chân chính là quyền của sự lắng nghe,
Và chính trị viên là người điều khí của lòng người.
Kết:
Chính trị là nghệ thuật – không phải cuộc tranh quyền,
Là điều hòa nguồn năng lượng chung nhân loại.
Khi mỗi trái tim cùng rung trong tần số Đạo,
Thì quốc gia yên – mà chẳng cần tới gươm đao.
HNI 27/10: 📕Bài thơ chương 8:
BÀI THƠ: CHÍNH TRỊ NHƯ NGHỆ THUẬT ĐIỀU HÒA NĂNG LƯỢNG CỘNG ĐỒNG
Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải
Chính trị chẳng phải trò quyền biến đoạt danh,
Mà là nghệ thuật điều hòa lòng người, năng lượng.
Không gươm giáo, chẳng mưu sâu kế hiểm,
Chỉ một nhịp tâm an – cũng hóa bình thiên hạ.
Nơi cộng đồng, năng lượng xoay vòng như mạch,
Lúc thịnh, lúc suy – như thuỷ triều vơi đầy.
Bậc trị quốc không cưỡng, không vội ép,
Mà thuận dòng – đưa nước chảy về sông.
Chính trị, nếu chỉ thấy quyền trong danh lợi,
Sẽ biến dân thành công cụ cho một người.
Nhưng khi hiểu quyền là luồng năng lượng sống,
Thì lãnh đạo là người truyền dẫn yêu thương.
Người lãnh đạo như người giữ nhịp đàn,
Biết nâng cao khi lòng dân đang trỗi.
Biết hạ xuống khi hận thù vừa dậy sóng,
Để âm vang cộng đồng lại trở nên hài hòa.
Mỗi tiếng nói, mỗi hành động là rung động,
Chính trị là nghệ thuật cảm nhận tần số dân.
Người trị thế không nghe bằng tai, bằng mắt,
Mà nghe bằng lòng – thấy bằng ánh sáng trong.
Có khi cần nói, nhưng nhiều khi cần lặng,
Vì năng lượng dân làn sóng chẳng cần lời.
Một quyết định sai có thể lay trời đất,
Một im lặng đúng – giữ vững cả non sông.
Năng lượng cộng đồng – ấy là ý Trời trong dân,
Bậc lãnh đạo chỉ là người dẫn luồng khí ấy.
Không chiếm, không nắm, không khống chế,
Mà khai thông – để Đạo tự vận hành.
Chính trị là giữ cân bằng giữa âm và dương,
Giữa hành động và tĩnh tâm trong trí.
Khi dân nóng, cần người biết làm mát,
Khi dân lạnh, cần người nhóm lửa nhân tâm.
Không ai trị được dân bằng ép buộc,
Chỉ người hòa được dân bằng năng lượng yêu thương.
Quyền lực chân chính là quyền của sự lắng nghe,
Và chính trị viên là người điều khí của lòng người.
Kết:
Chính trị là nghệ thuật – không phải cuộc tranh quyền,
Là điều hòa nguồn năng lượng chung nhân loại.
Khi mỗi trái tim cùng rung trong tần số Đạo,
Thì quốc gia yên – mà chẳng cần tới gươm đao.