HNI 27/10: Bài thơ chương 7:
BÀI THƠ: THIÊN Ý VÀ LÒNG DÂN – HAI CHIỀU THỐNG NHẤT TRONG CHÍNH TRỊ
Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải
Trời chẳng nói, nhưng lòng dân là tiếng,
Nghe dân kêu, ấy chính tiếng của Trời.
Thiên ý chẳng xa, chẳng ẩn nơi mây trắng,
Mà hiện trong từng nhịp thở của nhân gian.
Khi dân an, Trời cũng mỉm cười hiền hậu,
Khi dân khổ, Trời nghiêng lệ xuống nhân gian.
Người cầm quyền nếu trái lòng dân,
Tức nghịch Trời – muôn loài đều phản lại.
Thiên ý và lòng dân, hai mà một,
Như Trời cùng Đất hòa hợp thành sinh khí.
Dân thuận thì nước yên, đạo sáng,
Dân oán thì Trời cũng chẳng bênh ai.
Bậc minh quân biết lắng nghe điều nhỏ,
Một tiếng thở than cũng xem như mệnh Trời.
Không dùng gươm, chẳng cần mưu, chẳng cần trị,
Chỉ thuận lòng dân – vạn sự hóa an nhiên.
Kẻ ngu quyền tưởng Trời xa vời vợi,
Không hay Trời ẩn ngay trong mắt dân.
Một ánh nhìn, một giọt lệ, một niềm tin,
Là thước đo cho đạo lý của quyền lực.
Khi Trời ban mệnh không phải ban ngai,
Mà ban trọng trách gìn giữ lòng nhân ái.
Khi dân trao niềm tin không phải vì sợ,
Mà vì thấy đạo trong tâm người lãnh đạo.
Thiên ý chẳng nằm trong lễ nghi cung kính,
Mà trong cách quan nhìn dân bằng đôi mắt thật.
Một lời chân hơn vạn điều sắc dụ,
Một nghĩa tình hơn trăm đạo chiếu ban.
Khi Trời muốn chuyển, dân trước khẽ động,
Như sóng ngầm báo hiệu cơn phong ba.
Bậc hiểu Đạo biết nhìn trong tĩnh lặng,
Để sửa mình, chứ chẳng trách Trời cao.
Ngôi vua giữ được không nhờ gươm sắc,
Mà nhờ lòng dân kết lại thành tường đồng.
Khi Trời và dân cùng hướng một phương,
Thì nước vững – dù muôn cơn giông tố.
Kết:
Thiên ý và lòng dân – hai chiều cùng một Đạo,
Trời gửi lòng dân để soi sáng đường đời.
Kẻ biết thuận, chính trị hóa nhân hòa,
Kẻ nghịch Trời, nghịch dân – tự diệt chính mình.
Đọc ít hơn
HNI 27/10: Bài thơ chương 7: BÀI THƠ: THIÊN Ý VÀ LÒNG DÂN – HAI CHIỀU THỐNG NHẤT TRONG CHÍNH TRỊ Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải Trời chẳng nói, nhưng lòng dân là tiếng, Nghe dân kêu, ấy chính tiếng của Trời. Thiên ý chẳng xa, chẳng ẩn nơi mây trắng, Mà hiện trong từng nhịp thở của nhân gian. Khi dân an, Trời cũng mỉm cười hiền hậu, Khi dân khổ, Trời nghiêng lệ xuống nhân gian. Người cầm quyền nếu trái lòng dân, Tức nghịch Trời – muôn loài đều phản lại. Thiên ý và lòng dân, hai mà một, Như Trời cùng Đất hòa hợp thành sinh khí. Dân thuận thì nước yên, đạo sáng, Dân oán thì Trời cũng chẳng bênh ai. Bậc minh quân biết lắng nghe điều nhỏ, Một tiếng thở than cũng xem như mệnh Trời. Không dùng gươm, chẳng cần mưu, chẳng cần trị, Chỉ thuận lòng dân – vạn sự hóa an nhiên. Kẻ ngu quyền tưởng Trời xa vời vợi, Không hay Trời ẩn ngay trong mắt dân. Một ánh nhìn, một giọt lệ, một niềm tin, Là thước đo cho đạo lý của quyền lực. Khi Trời ban mệnh không phải ban ngai, Mà ban trọng trách gìn giữ lòng nhân ái. Khi dân trao niềm tin không phải vì sợ, Mà vì thấy đạo trong tâm người lãnh đạo. Thiên ý chẳng nằm trong lễ nghi cung kính, Mà trong cách quan nhìn dân bằng đôi mắt thật. Một lời chân hơn vạn điều sắc dụ, Một nghĩa tình hơn trăm đạo chiếu ban. Khi Trời muốn chuyển, dân trước khẽ động, Như sóng ngầm báo hiệu cơn phong ba. Bậc hiểu Đạo biết nhìn trong tĩnh lặng, Để sửa mình, chứ chẳng trách Trời cao. Ngôi vua giữ được không nhờ gươm sắc, Mà nhờ lòng dân kết lại thành tường đồng. Khi Trời và dân cùng hướng một phương, Thì nước vững – dù muôn cơn giông tố. Kết: Thiên ý và lòng dân – hai chiều cùng một Đạo, Trời gửi lòng dân để soi sáng đường đời. Kẻ biết thuận, chính trị hóa nhân hòa, Kẻ nghịch Trời, nghịch dân – tự diệt chính mình. Đọc ít hơn
Like
Love
2
0 Comments 0 Shares