HNI 27/10: BÀI THƠ CHƯƠNG 10:
KHI QUYỀN LỰC THUẬN ĐẠO – QUỐC GIA THỊNH, DÂN AN
Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải
Khi quyền lực thuận theo Đạo Trời,
Thì mệnh nước tự nhiên mà sáng.
Không cần ép dân phải phục tùng,
Dân tự nguyện vì lòng tin vững chãi.
Khi người cầm quyền sống thuận Thiên tâm,
Mỗi lời nói hóa gió xuân dịu nhẹ.
Pháp luật chẳng cần răn quá nặng,
Mà nhân nghĩa khiến lòng người tự giác.
Quyền lực thuận Đạo – chẳng tranh giành,
Mà tỏa sáng như mặt trời giữa đỉnh.
Không cần dựng tường xây đồn trại,
Mà kỷ cương vẫn thấm khắp non sông.
Khi Đạo là gốc, Chính trị là cành,
Thì cành lá tự nhiên mà trổ lộc.
Dân no ấm – không do bố thí,
Mà bởi ai nấy biết góp phần chung.
Đạo Trời chẳng thiên vị ai,
Nhưng chỉ soi kẻ thuận lòng công chính.
Người cầm quyền biết khiêm cung,
Thì quốc vận như nước nguồn chảy mãi.
Khi vua biết cúi mình trước lẽ phải,
Thì dân nào chẳng ngẩng đầu hiên ngang.
Khi luật được viết bằng nhân nghĩa,
Thì lòng dân hóa núi vàng, biển bạc.
Quyền lực thuận Đạo, chẳng tạo sợ hãi,
Mà khơi dậy ánh sáng trong lòng người.
Khi dân an – Trời cũng mỉm cười,
Vì nhân thế đã hòa cùng Thiên ý.
Kẻ nghịch Đạo, dù quyền cao vạn trượng,
Cũng chỉ như hoa sớm nở rồi tàn.
Còn kẻ thuận Đạo, dù áo vải chân trần,
Vẫn lưu danh cùng mây trời sông núi.
Thịnh trị không ở nơi cung điện,
Mà ở lòng dân tin Đạo của người cầm.
An dân không phải dâng bánh, phát cơm,
Mà khiến họ thấy mình làm chủ.
Khi quyền lực hòa trong lòng Đạo,
Chính trị trở thành nghệ thuật dưỡng sinh.
Mỗi quyết định là dòng năng lượng sáng,
Chữa lành cả những tổn thương ngàn đời.
Một quốc gia thịnh vì biết thuận Trời,
Không tranh, không chấp, không hận thù ràng buộc.
Khi quyền – nghĩa – tình cùng giao hòa,
Thì dân tộc ấy trường tồn, bất diệt
HNI 27/10: 📕BÀI THƠ CHƯƠNG 10: KHI QUYỀN LỰC THUẬN ĐẠO – QUỐC GIA THỊNH, DÂN AN Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải Khi quyền lực thuận theo Đạo Trời, Thì mệnh nước tự nhiên mà sáng. Không cần ép dân phải phục tùng, Dân tự nguyện vì lòng tin vững chãi. Khi người cầm quyền sống thuận Thiên tâm, Mỗi lời nói hóa gió xuân dịu nhẹ. Pháp luật chẳng cần răn quá nặng, Mà nhân nghĩa khiến lòng người tự giác. Quyền lực thuận Đạo – chẳng tranh giành, Mà tỏa sáng như mặt trời giữa đỉnh. Không cần dựng tường xây đồn trại, Mà kỷ cương vẫn thấm khắp non sông. Khi Đạo là gốc, Chính trị là cành, Thì cành lá tự nhiên mà trổ lộc. Dân no ấm – không do bố thí, Mà bởi ai nấy biết góp phần chung. Đạo Trời chẳng thiên vị ai, Nhưng chỉ soi kẻ thuận lòng công chính. Người cầm quyền biết khiêm cung, Thì quốc vận như nước nguồn chảy mãi. Khi vua biết cúi mình trước lẽ phải, Thì dân nào chẳng ngẩng đầu hiên ngang. Khi luật được viết bằng nhân nghĩa, Thì lòng dân hóa núi vàng, biển bạc. Quyền lực thuận Đạo, chẳng tạo sợ hãi, Mà khơi dậy ánh sáng trong lòng người. Khi dân an – Trời cũng mỉm cười, Vì nhân thế đã hòa cùng Thiên ý. Kẻ nghịch Đạo, dù quyền cao vạn trượng, Cũng chỉ như hoa sớm nở rồi tàn. Còn kẻ thuận Đạo, dù áo vải chân trần, Vẫn lưu danh cùng mây trời sông núi. Thịnh trị không ở nơi cung điện, Mà ở lòng dân tin Đạo của người cầm. An dân không phải dâng bánh, phát cơm, Mà khiến họ thấy mình làm chủ. Khi quyền lực hòa trong lòng Đạo, Chính trị trở thành nghệ thuật dưỡng sinh. Mỗi quyết định là dòng năng lượng sáng, Chữa lành cả những tổn thương ngàn đời. Một quốc gia thịnh vì biết thuận Trời, Không tranh, không chấp, không hận thù ràng buộc. Khi quyền – nghĩa – tình cùng giao hòa, Thì dân tộc ấy trường tồn, bất diệt
Like
Love
Angry
10
1 Comments 0 Shares