HNI 27/10:Bài thơ Chương 11: “Dân vi bản” – dân là gốc của chính trị
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
Dân là đất, nước là cây,
Không có gốc, cội nào xanh biếc mãi.
Dân là biển, quyền là mây,
Mây bay khỏi biển – chỉ còn trống trải.
Chính trị suy nếu quên dân,
Tựa nhà không móng, sập trong một sớm.
Ngai vàng dựng bởi lòng nhân,
Không bởi máu, súng hay quyền cưỡng ép.
Dân là Trời trong thân phận người,
Là gương soi nghiệp của kẻ lãnh đạo.
Trời không tiếng, chỉ lặng cười,
Khi kẻ cầm quyền quên đi đạo gốc.
Một lời dân, nặng hơn vạn lệnh,
Một giọt nước, có thể dâng thành bão tố.
Nếu lòng dân thuận, nước vững như đồng,
Nếu lòng dân loạn, ngai vàng cũng đổ.
Chính trị thật là phụng dân sinh,
Không phải giữ ngai, hay tô danh hão.
Kẻ trị dân mà quên nghĩa tình,
Sẽ bị lịch sử phán như giông bão.
Dân không chỉ để nghe – để phục,
Dân là chủ thể của mọi mệnh trời.
Khi dân đứng, núi sông sáng phục,
Khi dân gục, triều đại tả tơi.
“Dân vi bản” – lời xưa còn vọng,
Từ Hồng Đức, Thăng Long đến muôn đời sau.
Không ai cao hơn dân tộc,
Không ngai vàng nào hơn tấm lòng đau.
Hãy lắng nghe tiếng thở của ruộng đồng,
Tiếng trẻ thơ trong giấc mơ đói lạnh.
Hãy cảm nhận nỗi khổ của từng người,
Vì đó chính là nền móng chính danh.
Dân là máu – chảy trong mọi quyền lực,
Dân là hồn – giữ Đạo nước bền lâu.
Một chính quyền quên đi dân tộc,
Khác gì cây rụng lá trong sầu.
Vì thế, chính trị không phải thống trị,
Mà là nghệ thuật của tình thương.
Một nhà lãnh đạo hiểu “dân vi bản”,
Sẽ làm Trời cảm động – và đời nở hoa hương.
HNI 27/10:📕Bài thơ Chương 11: “Dân vi bản” – dân là gốc của chính trị (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Dân là đất, nước là cây, Không có gốc, cội nào xanh biếc mãi. Dân là biển, quyền là mây, Mây bay khỏi biển – chỉ còn trống trải. Chính trị suy nếu quên dân, Tựa nhà không móng, sập trong một sớm. Ngai vàng dựng bởi lòng nhân, Không bởi máu, súng hay quyền cưỡng ép. Dân là Trời trong thân phận người, Là gương soi nghiệp của kẻ lãnh đạo. Trời không tiếng, chỉ lặng cười, Khi kẻ cầm quyền quên đi đạo gốc. Một lời dân, nặng hơn vạn lệnh, Một giọt nước, có thể dâng thành bão tố. Nếu lòng dân thuận, nước vững như đồng, Nếu lòng dân loạn, ngai vàng cũng đổ. Chính trị thật là phụng dân sinh, Không phải giữ ngai, hay tô danh hão. Kẻ trị dân mà quên nghĩa tình, Sẽ bị lịch sử phán như giông bão. Dân không chỉ để nghe – để phục, Dân là chủ thể của mọi mệnh trời. Khi dân đứng, núi sông sáng phục, Khi dân gục, triều đại tả tơi. “Dân vi bản” – lời xưa còn vọng, Từ Hồng Đức, Thăng Long đến muôn đời sau. Không ai cao hơn dân tộc, Không ngai vàng nào hơn tấm lòng đau. Hãy lắng nghe tiếng thở của ruộng đồng, Tiếng trẻ thơ trong giấc mơ đói lạnh. Hãy cảm nhận nỗi khổ của từng người, Vì đó chính là nền móng chính danh. Dân là máu – chảy trong mọi quyền lực, Dân là hồn – giữ Đạo nước bền lâu. Một chính quyền quên đi dân tộc, Khác gì cây rụng lá trong sầu. Vì thế, chính trị không phải thống trị, Mà là nghệ thuật của tình thương. Một nhà lãnh đạo hiểu “dân vi bản”, Sẽ làm Trời cảm động – và đời nở hoa hương.
Like
Love
Yay
9
1 Comments 0 Shares