HNI 27/10: Bài thơ Chương 12: Khi lòng dân thuận – thiên hạ thái bình
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
Khi lòng dân thuận, trời xanh biếc,
Mây ngừng bay, gió cũng dịu hiền.
Đất mở nụ, sông reo khúc nhạc,
Trẻ cười vang – tổ quốc bình yên.
Một tấc lòng dân hơn ngàn đạo lệnh,
Một niềm tin dân mạnh hơn vạn quân.
Không cần gươm giáo, chỉ cần đồng thuận,
Là thiên hạ tự hóa mùa xuân.
Nước chẳng thể yên khi lòng người loạn,
Triều đại chẳng bền nếu dân khổ đau.
Ngai vàng dựng bởi vạn lòng tin tưởng,
Chứ không bởi máu đổ trên đầu.
Khi dân thương dân, vua thương dân,
Cõi nhân gian hóa cõi thần tiên.
Không cần trị, dân cũng thuận,
Không cần lệnh, dân cũng liền.
Khi dân tin, mọi lời đều có đạo,
Khi dân nghi, ngàn pháp chẳng sinh công.
Dân là gốc – chính quyền là ngọn,
Nước thịnh suy đều khởi từ lòng.
Lòng dân thuận – trời ban phúc,
Lòng dân nghịch – trời xoay vần.
Thuận thiên, thuận đạo, thuận lòng nước,
Thì quốc gia vĩnh cửu muôn xuân.
Đừng xem dân như kẻ dưới,
Hãy xem dân là mạch sống của đời.
Mỗi người dân là một trời nhỏ,
Góp thành nền vũ trụ rạng ngời.
Khi dân cười – đất nở hoa,
Khi dân khóc – trời cũng rơi lệ.
Bởi dân là khí của sơn hà,
Là linh hồn của mọi thế hệ.
Muốn thiên hạ thái bình – hãy dưỡng lòng dân,
Muốn quốc gia vững bền – hãy tin dân trước.
Đạo trị nước không ở sách vở,
Mà ở chữ “nhân” khắc trong từng bước.
Khi lòng dân thuận – tự nhiên trời thuận,
Không cần mưu, cũng hóa đại đồng.
Bởi dân là Trời trong hình hài đất,
Giữ cho nhân thế mãi trường tồn.
HNI 27/10: 📕Bài thơ Chương 12: Khi lòng dân thuận – thiên hạ thái bình (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Khi lòng dân thuận, trời xanh biếc, Mây ngừng bay, gió cũng dịu hiền. Đất mở nụ, sông reo khúc nhạc, Trẻ cười vang – tổ quốc bình yên. Một tấc lòng dân hơn ngàn đạo lệnh, Một niềm tin dân mạnh hơn vạn quân. Không cần gươm giáo, chỉ cần đồng thuận, Là thiên hạ tự hóa mùa xuân. Nước chẳng thể yên khi lòng người loạn, Triều đại chẳng bền nếu dân khổ đau. Ngai vàng dựng bởi vạn lòng tin tưởng, Chứ không bởi máu đổ trên đầu. Khi dân thương dân, vua thương dân, Cõi nhân gian hóa cõi thần tiên. Không cần trị, dân cũng thuận, Không cần lệnh, dân cũng liền. Khi dân tin, mọi lời đều có đạo, Khi dân nghi, ngàn pháp chẳng sinh công. Dân là gốc – chính quyền là ngọn, Nước thịnh suy đều khởi từ lòng. Lòng dân thuận – trời ban phúc, Lòng dân nghịch – trời xoay vần. Thuận thiên, thuận đạo, thuận lòng nước, Thì quốc gia vĩnh cửu muôn xuân. Đừng xem dân như kẻ dưới, Hãy xem dân là mạch sống của đời. Mỗi người dân là một trời nhỏ, Góp thành nền vũ trụ rạng ngời. Khi dân cười – đất nở hoa, Khi dân khóc – trời cũng rơi lệ. Bởi dân là khí của sơn hà, Là linh hồn của mọi thế hệ. Muốn thiên hạ thái bình – hãy dưỡng lòng dân, Muốn quốc gia vững bền – hãy tin dân trước. Đạo trị nước không ở sách vở, Mà ở chữ “nhân” khắc trong từng bước. Khi lòng dân thuận – tự nhiên trời thuận, Không cần mưu, cũng hóa đại đồng. Bởi dân là Trời trong hình hài đất, Giữ cho nhân thế mãi trường tồn.
Like
Love
9
1 Comments 0 Shares