HNI 27/10:
BÀI THƠ CHƯƠNG 15: CHÍNH TRỊ NGHỊCH ĐẠO – DẤU HIỆU SUY VONG CỦA ĐẾ CHẾ
Henry Lê – Lê Đình Hải
Chính trị thuận Đạo – dân an nước thịnh,
Nghịch Đạo sinh loạn – nghiệp đế vong tàn.
Trời có luật Trời, Đạo có quy hoàn,
Ai cưỡng nghịch Đạo, ắt chuốc tai ương.
Khi quyền lực rời xa lẽ thiện,
Búa công lý hóa lưỡi gươm oan.
Quan tham ngồi ngất ngai vàng,
Mưu riêng che nghĩa, giả đàng chính tâm.
Lòng dân tan, vận nước chìm,
Đế vương mất gốc, triều đình lung lay.
Thiên mệnh chẳng ở nơi tay,
Mà trong dân khí – mạch dài nghìn năm.
Ngai vàng dựng giữa phù vân,
Nước như lửa ngầm, sớm tàn muộn thôi.
Người trên càng cố nắm ngôi,
Trời càng khiến cảnh rối bời tang thương.
Khi chính trị biến thành công cụ,
Đạo nghĩa bị bán giữa chợ đời.
Lời vua hóa rỗng tiếng chơi,
Dân cười trong lệ, lệ rơi trong cười.
Chính trị nghịch Đạo – dân rời, lòng tán,
Tham quyền sinh họa, dục vọng sinh tai.
Trời nhìn xuống, gió cuốn bay,
Công danh một kiếp hóa mây giữa trời.
Chính trị thuận Đạo, nhân hòa vững,
Dân cùng trị nước – đạo cùng sinh.
Còn nghịch Đạo, dối lòng dân,
Thì cơ đồ rã, chẳng cần binh đao.
Khi vua trị nước bằng sợ hãi,
Là lúc Đạo rời, Trời quay lưng.
Một lời gian dối – mất nghìn năm chứng,
Một kẻ tham quyền – đốt cả thiên đường.
Triều đại suy vong không vì địch,
Mà vì trong chính trị nghịch tâm.
Khi kẻ trị quên Đạo nhân,
Là khi đế nghiệp hóa thân tro tàn.
Đạo không giữ – Trời không còn giữ,
Dân không tin – nước chẳng còn dân.
Khi quyền không gắn với ân,
Thì vương triều ấy chỉ còn trong mộng.
Kẻ hiểu Đạo – trị bằng nhân nghĩa,
Kẻ nghịch Đạo – tự diệt cơ đồ.
Ngai vàng chẳng giữ được lâu,
Nếu quên dân gốc, quên câu Trời dạy:
“Dân là nước – vua như thuyền nổi,
Nước thuận thì thuyền nổi vững vàng.
Nước dậy sóng, thuyền tan hoang,
Chính trị nghịch Đạo – Trời toan đổi người.”
HNI 27/10: 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 15: CHÍNH TRỊ NGHỊCH ĐẠO – DẤU HIỆU SUY VONG CỦA ĐẾ CHẾ Henry Lê – Lê Đình Hải Chính trị thuận Đạo – dân an nước thịnh, Nghịch Đạo sinh loạn – nghiệp đế vong tàn. Trời có luật Trời, Đạo có quy hoàn, Ai cưỡng nghịch Đạo, ắt chuốc tai ương. Khi quyền lực rời xa lẽ thiện, Búa công lý hóa lưỡi gươm oan. Quan tham ngồi ngất ngai vàng, Mưu riêng che nghĩa, giả đàng chính tâm. Lòng dân tan, vận nước chìm, Đế vương mất gốc, triều đình lung lay. Thiên mệnh chẳng ở nơi tay, Mà trong dân khí – mạch dài nghìn năm. Ngai vàng dựng giữa phù vân, Nước như lửa ngầm, sớm tàn muộn thôi. Người trên càng cố nắm ngôi, Trời càng khiến cảnh rối bời tang thương. Khi chính trị biến thành công cụ, Đạo nghĩa bị bán giữa chợ đời. Lời vua hóa rỗng tiếng chơi, Dân cười trong lệ, lệ rơi trong cười. Chính trị nghịch Đạo – dân rời, lòng tán, Tham quyền sinh họa, dục vọng sinh tai. Trời nhìn xuống, gió cuốn bay, Công danh một kiếp hóa mây giữa trời. Chính trị thuận Đạo, nhân hòa vững, Dân cùng trị nước – đạo cùng sinh. Còn nghịch Đạo, dối lòng dân, Thì cơ đồ rã, chẳng cần binh đao. Khi vua trị nước bằng sợ hãi, Là lúc Đạo rời, Trời quay lưng. Một lời gian dối – mất nghìn năm chứng, Một kẻ tham quyền – đốt cả thiên đường. Triều đại suy vong không vì địch, Mà vì trong chính trị nghịch tâm. Khi kẻ trị quên Đạo nhân, Là khi đế nghiệp hóa thân tro tàn. Đạo không giữ – Trời không còn giữ, Dân không tin – nước chẳng còn dân. Khi quyền không gắn với ân, Thì vương triều ấy chỉ còn trong mộng. Kẻ hiểu Đạo – trị bằng nhân nghĩa, Kẻ nghịch Đạo – tự diệt cơ đồ. Ngai vàng chẳng giữ được lâu, Nếu quên dân gốc, quên câu Trời dạy: “Dân là nước – vua như thuyền nổi, Nước thuận thì thuyền nổi vững vàng. Nước dậy sóng, thuyền tan hoang, Chính trị nghịch Đạo – Trời toan đổi người.”
Like
Love
11
2 Bình luận 0 Chia sẽ