HNI 27/10: Bài thơ Chương 14: Vai trò của trí dân, lực dân, tài dân
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
Trí dân sáng – nước bừng khai hóa,
Lực dân mạnh – đất vững cơ đồ.
Tài dân nở – trời ban vận hội,
Ba nguồn hợp lại – quốc gia cơm no.
Không dân trí, vua dù thánh cũng mù,
Không dân lực, nước giàu mà yếu.
Không dân tài, đạo trị khó lâu,
Bởi nhân tâm là ngọc quý diệu.
Trí dân là ngọn đèn soi bóng,
Giúp vua biết sáng, quan biết minh.
Lực dân là núi cao sông rộng,
Giữ biên cương vững giữa thịnh bình.
Tài dân là kho báu vô tận,
Ẩn trong người thợ, kẻ nông phu.
Trong tiếng hát, trong tay cần mẫn,
Trong giọt mồ hôi chảy giữa sương thu.
Khi dân có trí – luật hiền minh,
Khi dân có lực – đời an định.
Khi dân có tài – nước vươn xa,
Không cần phép, Đạo tự sinh hình.
Triều đại nào xem dân là cội,
Sẽ thịnh muôn đời chẳng phôi pha.
Triều đại nào quên dân trí tuệ,
Sẽ tàn như lá cuối mùa hoa.
Trí dân mở thì nước mở,
Trí dân bịt thì nước mù.
Lực dân dâng thì non sông nở,
Lực dân suy thì vận số lu mờ.
Tài dân chẳng ở cung vàng,
Mà trong đồng ruộng, trong làng nhỏ bé.
Biết gom từng tia sáng nhỏ,
Thì quốc gia rạng tựa mặt trời kia.
Dân là thầy của mọi triều đại,
Là linh hồn của mọi văn minh.
Không có dân, vua chỉ là tượng,
Không có dân, nước hóa hư danh.
Muốn hưng thịnh – hãy khơi dân trí,
Muốn vững bền – hãy dưỡng dân tâm.
Muốn trường tồn – hãy tin dân lực,
Bởi dân là Trời, là Đạo, là Nguồn.
Đọc ít hơn
HNI 27/10: Bài thơ Chương 14: Vai trò của trí dân, lực dân, tài dân (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Trí dân sáng – nước bừng khai hóa, Lực dân mạnh – đất vững cơ đồ. Tài dân nở – trời ban vận hội, Ba nguồn hợp lại – quốc gia cơm no. Không dân trí, vua dù thánh cũng mù, Không dân lực, nước giàu mà yếu. Không dân tài, đạo trị khó lâu, Bởi nhân tâm là ngọc quý diệu. Trí dân là ngọn đèn soi bóng, Giúp vua biết sáng, quan biết minh. Lực dân là núi cao sông rộng, Giữ biên cương vững giữa thịnh bình. Tài dân là kho báu vô tận, Ẩn trong người thợ, kẻ nông phu. Trong tiếng hát, trong tay cần mẫn, Trong giọt mồ hôi chảy giữa sương thu. Khi dân có trí – luật hiền minh, Khi dân có lực – đời an định. Khi dân có tài – nước vươn xa, Không cần phép, Đạo tự sinh hình. Triều đại nào xem dân là cội, Sẽ thịnh muôn đời chẳng phôi pha. Triều đại nào quên dân trí tuệ, Sẽ tàn như lá cuối mùa hoa. Trí dân mở thì nước mở, Trí dân bịt thì nước mù. Lực dân dâng thì non sông nở, Lực dân suy thì vận số lu mờ. Tài dân chẳng ở cung vàng, Mà trong đồng ruộng, trong làng nhỏ bé. Biết gom từng tia sáng nhỏ, Thì quốc gia rạng tựa mặt trời kia. Dân là thầy của mọi triều đại, Là linh hồn của mọi văn minh. Không có dân, vua chỉ là tượng, Không có dân, nước hóa hư danh. Muốn hưng thịnh – hãy khơi dân trí, Muốn vững bền – hãy dưỡng dân tâm. Muốn trường tồn – hãy tin dân lực, Bởi dân là Trời, là Đạo, là Nguồn. Đọc ít hơn
Like
Love
Angry
8
1 Bình luận 0 Chia sẽ