HNI 27/10: Bài thơ chương 17:
Tư tưởng “Dân là Trời” trong triết học Đông – Tây
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
Dân là Trời – lời xưa như sấm động,
Vang muôn đời giữa cõi đất nhân sinh.
Không ngai báu nào cao hơn ý dân,
Không vương quyền nào lớn hơn công chính.
Trời chẳng ở nơi xa vời mây gió,
Trời trong dân – trong ánh mắt yêu thương.
Mỗi tiếng nói, mỗi tấm lòng nhỏ bé,
Là thiên mệnh nuôi dưỡng cả càn khôn.
Khổng Tử dạy: “Dân chi sở dục, Trời chi ý”,
Lão Tử rằng: “Đạo thuận tự nhiên thôi”.
Phật chỉ gốc ở tâm người giác ngộ,
Tây phương nói: “Dân là gốc của ngôi”.
Từ Đông chí Tây – muôn triết học soi chung,
Ngôi Trời không ở trên cao xa cách.
Mỗi sinh linh mang hạt giống Thiên tâm,
Quyền lực thật – là khi dân được sống thật.
Ai ngồi cao mà quên lòng dân thấp,
Tức tự tách mình khỏi cội nguồn Trời.
Ai biết cúi – để nghe dân thở than,
Ấy là kẻ đang cùng Trời hợp mệnh.
Trời chẳng giận, Trời chỉ lặng quan sát,
Dân chẳng nói, nhưng lòng họ phán minh.
Một triều đại thuận Trời trong lòng dân,
Là triều đại trường tồn cùng chính nghĩa.
Đông phương trọng Đạo – gốc nơi chữ “Dân”,
Tây phương trọng Lý – cũng quy về Nhân.
Hai nửa vòng tròn nay hòa làm một,
Dân là Trời – Trời hóa thân thành Dân.
Chính trị chân thật không cần thần thánh,
Chỉ cần lắng nghe tiếng thở nhân gian.
Mỗi tiếng dân là một lời Trời dạy,
Mỗi niềm tin – là sức mạnh vạn ban.
Dân là Trời – đạo ấy không sai khác,
Qua ngàn năm, vẫn sáng giữa nhân gian.
Kẻ thuận dân – Trời trao mệnh trị quốc,
Kẻ trái dân – Trời cất hết vinh quang.
Đọc thêm
HNI 27/10: Bài thơ chương 17: Tư tưởng “Dân là Trời” trong triết học Đông – Tây (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Dân là Trời – lời xưa như sấm động, Vang muôn đời giữa cõi đất nhân sinh. Không ngai báu nào cao hơn ý dân, Không vương quyền nào lớn hơn công chính. Trời chẳng ở nơi xa vời mây gió, Trời trong dân – trong ánh mắt yêu thương. Mỗi tiếng nói, mỗi tấm lòng nhỏ bé, Là thiên mệnh nuôi dưỡng cả càn khôn. Khổng Tử dạy: “Dân chi sở dục, Trời chi ý”, Lão Tử rằng: “Đạo thuận tự nhiên thôi”. Phật chỉ gốc ở tâm người giác ngộ, Tây phương nói: “Dân là gốc của ngôi”. Từ Đông chí Tây – muôn triết học soi chung, Ngôi Trời không ở trên cao xa cách. Mỗi sinh linh mang hạt giống Thiên tâm, Quyền lực thật – là khi dân được sống thật. Ai ngồi cao mà quên lòng dân thấp, Tức tự tách mình khỏi cội nguồn Trời. Ai biết cúi – để nghe dân thở than, Ấy là kẻ đang cùng Trời hợp mệnh. Trời chẳng giận, Trời chỉ lặng quan sát, Dân chẳng nói, nhưng lòng họ phán minh. Một triều đại thuận Trời trong lòng dân, Là triều đại trường tồn cùng chính nghĩa. Đông phương trọng Đạo – gốc nơi chữ “Dân”, Tây phương trọng Lý – cũng quy về Nhân. Hai nửa vòng tròn nay hòa làm một, Dân là Trời – Trời hóa thân thành Dân. Chính trị chân thật không cần thần thánh, Chỉ cần lắng nghe tiếng thở nhân gian. Mỗi tiếng dân là một lời Trời dạy, Mỗi niềm tin – là sức mạnh vạn ban. Dân là Trời – đạo ấy không sai khác, Qua ngàn năm, vẫn sáng giữa nhân gian. Kẻ thuận dân – Trời trao mệnh trị quốc, Kẻ trái dân – Trời cất hết vinh quang. Đọc thêm
Like
Love
Sad
8
1 Comments 0 Shares