HNI 26/10 - BÀI THƠ CHƯƠNG 1 :
Ý NGHĨA BẤT TỬ CỦA VĂN CHƯƠNG

Văn chương – ngọn lửa từ ngàn xưa,
Soi bóng nhân gian giữa nắng mưa.
Ghi lại tiếng lòng bao thế hệ,
Kết nối hồn người chẳng xóa nhòa.
Trang sách mở ra như cánh cửa,
Dẫn ta vào cõi mộng vô biên.
Ở đó niềm đau thành ánh sáng,
Nỗi buồn hóa nhạc giữa bình yên.

Từ ca dao, tiếng ru nồng thuở nhỏ,
Đến bản trường ca dựng nước ngàn năm.
Từng chữ gieo hồn như hạt giống,
Ươm mầm nhân nghĩa giữa trần gian.

Văn học – chứng nhân bao đổi thay,
Ngẩng đầu giữa gió bụi tháng ngày.
Khi con người còn khát khao sống,
Thì văn chương còn bất tử nơi đây.

Không có văn chương, đời khô cạn,
Không có lời thơ, tim lạnh lùng.
Chính bởi ngôn từ mà nhân loại,
Biết yêu, biết khóc, biết anh hùng.

Ôi, sức mạnh lặng thầm bất tử,
Khắc trên giấy trắng dấu chân người.
Văn học chẳng già, không chết,
Mà hóa thành vĩnh viễn muôn đời.
Đọc ít hơn

Đọc thêm
HNI 26/10 - BÀI THƠ CHƯƠNG 1 : Ý NGHĨA BẤT TỬ CỦA VĂN CHƯƠNG Văn chương – ngọn lửa từ ngàn xưa, Soi bóng nhân gian giữa nắng mưa. Ghi lại tiếng lòng bao thế hệ, Kết nối hồn người chẳng xóa nhòa. Trang sách mở ra như cánh cửa, Dẫn ta vào cõi mộng vô biên. Ở đó niềm đau thành ánh sáng, Nỗi buồn hóa nhạc giữa bình yên. Từ ca dao, tiếng ru nồng thuở nhỏ, Đến bản trường ca dựng nước ngàn năm. Từng chữ gieo hồn như hạt giống, Ươm mầm nhân nghĩa giữa trần gian. Văn học – chứng nhân bao đổi thay, Ngẩng đầu giữa gió bụi tháng ngày. Khi con người còn khát khao sống, Thì văn chương còn bất tử nơi đây. Không có văn chương, đời khô cạn, Không có lời thơ, tim lạnh lùng. Chính bởi ngôn từ mà nhân loại, Biết yêu, biết khóc, biết anh hùng. Ôi, sức mạnh lặng thầm bất tử, Khắc trên giấy trắng dấu chân người. Văn học chẳng già, không chết, Mà hóa thành vĩnh viễn muôn đời. Đọc ít hơn Đọc thêm
Like
Love
Wow
Angry
9
0 Bình luận 0 Chia sẽ