HNI 27/10: bài thơ chương 24:
Khi người lãnh đạo đặt dân lên trên quyền
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
Khi người lãnh đạo đặt dân lên trên quyền,
Quyền hóa nhẹ như mây trời buổi sớm.
Không còn ngôi vua, mà chỉ còn người dẫn,
Cùng dân đi qua sóng gió thăng trầm.
Quyền không phải để ra lệnh, ban ơn,
Mà để gánh trách nhiệm cùng dân chúng.
Khi dân khóc – người biết đau trong dạ,
Khi dân cười – tim người nở như xuân.
Lãnh đạo lớn là người biết cúi đầu,
Không trước kẻ mạnh, mà trước lòng dân yếu.
Bởi hiểu rõ: sức mạnh quyền lực thật,
Không từ sắt thép, mà từ lòng thương yêu.
Người lãnh đạo đặt dân lên trên quyền,
Không sợ mất, vì dân là chỗ dựa.
Quyền tự nhiên như sông xuôi về biển,
Thuận lòng dân – Trời cũng thuận mà thôi.
Người không lấy chức danh làm ngai báu,
Không lấy quyền hành để đo sự vĩ nhân.
Mà lấy tấm lòng – làm thước đo công chính,
Lấy niềm tin dân – làm chuẩn mực nhân văn.
Khi dân được sống trong điều họ chọn,
Chính trị sáng như trăng giữa đêm dài.
Người lãnh đạo chỉ là người cầm đuốc,
Dẫn dân qua ngã rẽ của thời đại.
Đặt dân lên – không phải lời khẩu hiệu,
Mà là triết lý sống giữa nhân gian.
Người biết nghe từng hơi thở nhỏ,
Biết dừng lại trước nỗi đau âm thầm.
Người không dùng dân làm bậc thang danh vọng,
Mà làm gốc để dựng nghiệp ngàn năm.
Không biến dân thành công cụ phục vụ,
Mà làm chủ – đồng sáng tạo cùng dân.
Khi người lãnh đạo biết hạ mình,
Chính trị trở nên thuần khiết như suối mát.
Quyền và dân hòa cùng nhau một nhịp,
Trời và người chẳng cách bởi bức tường.
Dân là gốc, quyền là cành,
Cây chỉ sống khi rễ sâu vững chãi.
Đặt dân lên – là đặt Đạo lên đầu,
Người ấy – xứng đáng làm minh chủ của nhân sinh.
Khi người lãnh đạo đặt dân lên trên quyền
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
Khi người lãnh đạo đặt dân lên trên quyền,
Quyền hóa nhẹ như mây trời buổi sớm.
Không còn ngôi vua, mà chỉ còn người dẫn,
Cùng dân đi qua sóng gió thăng trầm.
Quyền không phải để ra lệnh, ban ơn,
Mà để gánh trách nhiệm cùng dân chúng.
Khi dân khóc – người biết đau trong dạ,
Khi dân cười – tim người nở như xuân.
Lãnh đạo lớn là người biết cúi đầu,
Không trước kẻ mạnh, mà trước lòng dân yếu.
Bởi hiểu rõ: sức mạnh quyền lực thật,
Không từ sắt thép, mà từ lòng thương yêu.
Người lãnh đạo đặt dân lên trên quyền,
Không sợ mất, vì dân là chỗ dựa.
Quyền tự nhiên như sông xuôi về biển,
Thuận lòng dân – Trời cũng thuận mà thôi.
Người không lấy chức danh làm ngai báu,
Không lấy quyền hành để đo sự vĩ nhân.
Mà lấy tấm lòng – làm thước đo công chính,
Lấy niềm tin dân – làm chuẩn mực nhân văn.
Khi dân được sống trong điều họ chọn,
Chính trị sáng như trăng giữa đêm dài.
Người lãnh đạo chỉ là người cầm đuốc,
Dẫn dân qua ngã rẽ của thời đại.
Đặt dân lên – không phải lời khẩu hiệu,
Mà là triết lý sống giữa nhân gian.
Người biết nghe từng hơi thở nhỏ,
Biết dừng lại trước nỗi đau âm thầm.
Người không dùng dân làm bậc thang danh vọng,
Mà làm gốc để dựng nghiệp ngàn năm.
Không biến dân thành công cụ phục vụ,
Mà làm chủ – đồng sáng tạo cùng dân.
Khi người lãnh đạo biết hạ mình,
Chính trị trở nên thuần khiết như suối mát.
Quyền và dân hòa cùng nhau một nhịp,
Trời và người chẳng cách bởi bức tường.
Dân là gốc, quyền là cành,
Cây chỉ sống khi rễ sâu vững chãi.
Đặt dân lên – là đặt Đạo lên đầu,
Người ấy – xứng đáng làm minh chủ của nhân sinh.
HNI 27/10: 📕 bài thơ chương 24:
Khi người lãnh đạo đặt dân lên trên quyền
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
Khi người lãnh đạo đặt dân lên trên quyền,
Quyền hóa nhẹ như mây trời buổi sớm.
Không còn ngôi vua, mà chỉ còn người dẫn,
Cùng dân đi qua sóng gió thăng trầm.
Quyền không phải để ra lệnh, ban ơn,
Mà để gánh trách nhiệm cùng dân chúng.
Khi dân khóc – người biết đau trong dạ,
Khi dân cười – tim người nở như xuân.
Lãnh đạo lớn là người biết cúi đầu,
Không trước kẻ mạnh, mà trước lòng dân yếu.
Bởi hiểu rõ: sức mạnh quyền lực thật,
Không từ sắt thép, mà từ lòng thương yêu.
Người lãnh đạo đặt dân lên trên quyền,
Không sợ mất, vì dân là chỗ dựa.
Quyền tự nhiên như sông xuôi về biển,
Thuận lòng dân – Trời cũng thuận mà thôi.
Người không lấy chức danh làm ngai báu,
Không lấy quyền hành để đo sự vĩ nhân.
Mà lấy tấm lòng – làm thước đo công chính,
Lấy niềm tin dân – làm chuẩn mực nhân văn.
Khi dân được sống trong điều họ chọn,
Chính trị sáng như trăng giữa đêm dài.
Người lãnh đạo chỉ là người cầm đuốc,
Dẫn dân qua ngã rẽ của thời đại.
Đặt dân lên – không phải lời khẩu hiệu,
Mà là triết lý sống giữa nhân gian.
Người biết nghe từng hơi thở nhỏ,
Biết dừng lại trước nỗi đau âm thầm.
Người không dùng dân làm bậc thang danh vọng,
Mà làm gốc để dựng nghiệp ngàn năm.
Không biến dân thành công cụ phục vụ,
Mà làm chủ – đồng sáng tạo cùng dân.
Khi người lãnh đạo biết hạ mình,
Chính trị trở nên thuần khiết như suối mát.
Quyền và dân hòa cùng nhau một nhịp,
Trời và người chẳng cách bởi bức tường.
Dân là gốc, quyền là cành,
Cây chỉ sống khi rễ sâu vững chãi.
Đặt dân lên – là đặt Đạo lên đầu,
Người ấy – xứng đáng làm minh chủ của nhân sinh.