HNI 28/10: CHƯƠNG 23: MINH TRỊ – CHÍNH TRỊ TRONG SÁNG, CÔNG CHÍNH, VÔ TƯ
I. Minh trị là gì – tinh hoa của chính đạo
Nếu “minh quân” là người nắm thiên ý, “minh chủ” là người khơi dậy lòng dân, thì “minh trị” chính là nền chính trị được soi rọi bởi ánh sáng của lẽ công, sự trong sạch và tinh thần vô tư.
Đó là giai đoạn mà đạo và chính hòa làm một, quyền lực không còn là công cụ cai trị mà trở thành nguồn năng lượng phục vụ nhân sinh.
Minh trị không chỉ là triều đại sáng suốt, mà là trạng thái tỉnh thức của quốc gia. Khi những người cầm quyền thấu hiểu rằng, lãnh đạo không phải là đứng trên, mà là đứng giữa và vì mọi người.
Một triều đại có thể hưng thịnh nhờ anh hùng, nhưng chỉ bền vững nhờ minh trị. Bởi anh hùng có thể lập nghiệp, nhưng chỉ có minh trị mới dưỡng nghiệp.
Minh trị là khi chính trị không còn là sân khấu quyền lực, mà trở thành hành trình phụng sự, trong đó mỗi chính sách, mỗi quyết định đều soi lại bằng ánh sáng của lẽ phải.
Không vì phe nhóm, không vì lợi ích, không vì quyền lực, mà chỉ vì dân, vì nước, vì đạo.
Một triều đại minh trị không cần nhiều khẩu hiệu, bởi chính thực tế công bằng, minh bạch, và lòng tincủa dân đã là minh chứng. Khi đó, luật pháp không phải là gông xiềng mà là công cụ bảo hộ; quan lại không phải là tầng lớp đặc quyền mà là đội ngũ phụng sự chân chính; và người dân không còn là đối tượng bị quản lý, mà là chủ thể đồng hành trong quản trị quốc gia.
II. Khi chính trị trong sáng – quốc gia tự khai hoa
Ánh sáng của minh trị tỏa ra từ trái tim trong sạchcủa người lãnh đạo và lan tỏa khắp cơ cấu chính quyền.
Trong một hệ thống minh trị, mọi quyền lực đều được soi sáng bởi công lý, và mọi người đều có quyền được lắng nghe.
Chính trị trong sáng không phải là “không có sai lầm”, mà là dám nhìn nhận, dám sửa sai, và không để bóng tối che phủ chân lý.
Một triều đại minh trị là nơi sự thật được tôn trọng hơn danh dự, lẽ phải được đặt cao hơn quyền lực, và người yếu thế được bảo vệ như người mạnh.
Chính trị trong sáng là nền chính trị tự thanh lọc, nơi những kẻ cơ hội không thể sinh tồn, những kẻ tham quyền không thể leo cao, vì cơ chế minh bạch đã khiến mọi dối trá đều tự phơi bày trước ánh sáng công luận.
Đó là trật tự của đạo lý, không phải trật tự của sợ hãi.
Khi con người được khuyến khích sống thật, làm thật, nghĩ thật, thì quốc gia ấy tự nhiên mạnh.
Trong lịch sử, mỗi thời đại minh trị đều là bước ngoặt tiến hóa của dân tộc:
Thời vua Trần Nhân Tông, khi đạo và đời hòa quyện, đất nước vừa thịnh vượng vừa an lạc.
Thời vua Lê Thánh Tông, khi luật pháp được lập nên trên tinh thần công bằng, không phân biệt thân – sơ, chính trị đạt đến đỉnh cao của trật tự và liêm chính.
Ở phương Đông, thời Minh Trị Thiên Hoàng của Nhật Bản, ánh sáng cải cách đã khai sinh kỷ nguyên mới, đưa quốc gia từ phong kiến lạc hậu sang hiện đại cường thịnh.
Tất cả đều chung một gốc: chính trị được thanh lọc bởi đạo đức và trí tuệ, không còn bị chi phối bởi quyền lợi nhóm, mà hướng về lợi ích toàn dân.
III. Công chính – nền tảng của minh trị
Nếu “trong sáng” là gốc của minh trị, thì “công chính” là thân cây, là thứ khiến mọi chính sách, pháp luật và hành động của nhà nước đều được dân tin và kính.
Công chính nghĩa là chính quyền hành động vì công bằng, không vì tư lợi.
Một nhà lãnh đạo công chính không đứng về bên nào, mà đứng về chân lý.
Người công chính không bao giờ thuận theo số đông nếu số đông đi sai đạo, cũng không e dè trước quyền thế nếu quyền thế trái lẽ.
Công chính là tiêu chuẩn cao nhất của đạo làm quan, làm tướng, làm người đứng đầu.
Một vị quan thanh liêm có thể khiến hàng ngàn người noi gương, một chính quyền công chính có thể khiến toàn xã hội trở nên trung thựctuyên truyền. Nó được gầy dựng trong từng hành động nhỏ
HNI 28/10: CHƯƠNG 23: MINH TRỊ – CHÍNH TRỊ TRONG SÁNG, CÔNG CHÍNH, VÔ TƯ I. Minh trị là gì – tinh hoa của chính đạo Nếu “minh quân” là người nắm thiên ý, “minh chủ” là người khơi dậy lòng dân, thì “minh trị” chính là nền chính trị được soi rọi bởi ánh sáng của lẽ công, sự trong sạch và tinh thần vô tư. Đó là giai đoạn mà đạo và chính hòa làm một, quyền lực không còn là công cụ cai trị mà trở thành nguồn năng lượng phục vụ nhân sinh. Minh trị không chỉ là triều đại sáng suốt, mà là trạng thái tỉnh thức của quốc gia. Khi những người cầm quyền thấu hiểu rằng, lãnh đạo không phải là đứng trên, mà là đứng giữa và vì mọi người. Một triều đại có thể hưng thịnh nhờ anh hùng, nhưng chỉ bền vững nhờ minh trị. Bởi anh hùng có thể lập nghiệp, nhưng chỉ có minh trị mới dưỡng nghiệp. Minh trị là khi chính trị không còn là sân khấu quyền lực, mà trở thành hành trình phụng sự, trong đó mỗi chính sách, mỗi quyết định đều soi lại bằng ánh sáng của lẽ phải. Không vì phe nhóm, không vì lợi ích, không vì quyền lực, mà chỉ vì dân, vì nước, vì đạo. Một triều đại minh trị không cần nhiều khẩu hiệu, bởi chính thực tế công bằng, minh bạch, và lòng tincủa dân đã là minh chứng. Khi đó, luật pháp không phải là gông xiềng mà là công cụ bảo hộ; quan lại không phải là tầng lớp đặc quyền mà là đội ngũ phụng sự chân chính; và người dân không còn là đối tượng bị quản lý, mà là chủ thể đồng hành trong quản trị quốc gia. II. Khi chính trị trong sáng – quốc gia tự khai hoa Ánh sáng của minh trị tỏa ra từ trái tim trong sạchcủa người lãnh đạo và lan tỏa khắp cơ cấu chính quyền. Trong một hệ thống minh trị, mọi quyền lực đều được soi sáng bởi công lý, và mọi người đều có quyền được lắng nghe. Chính trị trong sáng không phải là “không có sai lầm”, mà là dám nhìn nhận, dám sửa sai, và không để bóng tối che phủ chân lý. Một triều đại minh trị là nơi sự thật được tôn trọng hơn danh dự, lẽ phải được đặt cao hơn quyền lực, và người yếu thế được bảo vệ như người mạnh. Chính trị trong sáng là nền chính trị tự thanh lọc, nơi những kẻ cơ hội không thể sinh tồn, những kẻ tham quyền không thể leo cao, vì cơ chế minh bạch đã khiến mọi dối trá đều tự phơi bày trước ánh sáng công luận. Đó là trật tự của đạo lý, không phải trật tự của sợ hãi. Khi con người được khuyến khích sống thật, làm thật, nghĩ thật, thì quốc gia ấy tự nhiên mạnh. Trong lịch sử, mỗi thời đại minh trị đều là bước ngoặt tiến hóa của dân tộc: Thời vua Trần Nhân Tông, khi đạo và đời hòa quyện, đất nước vừa thịnh vượng vừa an lạc. Thời vua Lê Thánh Tông, khi luật pháp được lập nên trên tinh thần công bằng, không phân biệt thân – sơ, chính trị đạt đến đỉnh cao của trật tự và liêm chính. Ở phương Đông, thời Minh Trị Thiên Hoàng của Nhật Bản, ánh sáng cải cách đã khai sinh kỷ nguyên mới, đưa quốc gia từ phong kiến lạc hậu sang hiện đại cường thịnh. Tất cả đều chung một gốc: chính trị được thanh lọc bởi đạo đức và trí tuệ, không còn bị chi phối bởi quyền lợi nhóm, mà hướng về lợi ích toàn dân. III. Công chính – nền tảng của minh trị Nếu “trong sáng” là gốc của minh trị, thì “công chính” là thân cây, là thứ khiến mọi chính sách, pháp luật và hành động của nhà nước đều được dân tin và kính. Công chính nghĩa là chính quyền hành động vì công bằng, không vì tư lợi. Một nhà lãnh đạo công chính không đứng về bên nào, mà đứng về chân lý. Người công chính không bao giờ thuận theo số đông nếu số đông đi sai đạo, cũng không e dè trước quyền thế nếu quyền thế trái lẽ. Công chính là tiêu chuẩn cao nhất của đạo làm quan, làm tướng, làm người đứng đầu. Một vị quan thanh liêm có thể khiến hàng ngàn người noi gương, một chính quyền công chính có thể khiến toàn xã hội trở nên trung thựctuyên truyền. Nó được gầy dựng trong từng hành động nhỏ
Love
2
1 Bình luận 0 Chia sẽ