HNI 28/10
CHƯƠNG 35 : SỨC MẠNH MỀM CỦA ĐỨC TRỊ

MỞ ĐẦU: QUYỀN LỰC KHÔNG ĐẾN TỪ BẠO LỰC MÀ TỪ LÒNG NGƯỜI
Trong lịch sử nhân loại, có những vương triều hùng mạnh dựa trên pháp trị khắt khe, quân đội đông đảo, kho vũ khí khổng lồ; nhưng khi lòng dân ly tán, tất cả tan biến nhanh như cát bụi. Ngược lại, có những cộng đồng nhỏ bé, không nhiều của cải, không nhiều binh lực, nhưng tồn tại trường tồn qua hàng thế kỷ, bởi họ giữ được niềm tin, lòng kính trọng và sự gắn bó của con người. Đó chính là sức mạnh mềm của đức trị – quyền lực không dựa vào roi vọt, mà vào sự cảm hóa, vào khả năng chạm đến trái tim và lương tri.
Đức trị là nghệ thuật quản trị bằng nhân nghĩa, bằng đạo lý, bằng uy tín đạo đức của người lãnh đạo. Nó không áp đặt mà thuyết phục; không cưỡng chế mà khơi dậy; không dựa vào sợ hãi mà khơi nguồn tín nhiệm. Trong thời đại ngày nay, khi xã hội toàn cầu hóa, sức mạnh quân sự và pháp trị vẫn quan trọng, nhưng chính sức mạnh mềm mới là nền tảng tạo ra sự ổn định lâu dài, sự thịnh vượng bền vững.

1. Định nghĩa sức mạnh mềm trong đức trị
“Sức mạnh mềm” (soft power) là khái niệm hiện đại thường được dùng trong quan hệ quốc tế, chỉ khả năng gây ảnh hưởng bằng văn hóa, giá trị, đạo đức, thay vì bằng vũ lực hay cưỡng bức kinh tế. Nếu áp vào lĩnh vực quản trị xã hội, sức mạnh mềm của đức trị chính là:
Khả năng tạo niềm tin: Khi lãnh đạo sống mẫu mực, công bằng, liêm chính, người dân tự nhiên sẽ tin tưởng và noi theo.
Khả năng gây cảm hứng: Đức hạnh, sự nhân ái, lòng bao dung có sức lan tỏa, khơi dậy thiện tâm trong cộng đồng.
Khả năng duy trì ổn định xã hội: Khi mọi người tự giác sống theo chuẩn mực đạo đức, pháp luật ít phải can thiệp, xã hội ổn định từ gốc rễ.
Nếu pháp trị giống như bức tường thành để bảo vệ xã hội khỏi hỗn loạn, thì đức trị chính là chất keo vô hình gắn kết con người, để ngay cả khi không có bức tường ấy, cộng đồng vẫn đứng vững.

2. Đức trị trong lịch sử: những bài học vượt thời gian
Thời Nghiêu – Thuấn (Trung Hoa cổ đại): Sách sử chép rằng, hai vị minh quân này trị nước chủ yếu bằng đức, không cần hình phạt nghiêm khắc. Nhân dân tự giác tuân thủ, thiên hạ thái bình.
HNI 28/10 🌺 CHƯƠNG 35 : SỨC MẠNH MỀM CỦA ĐỨC TRỊ MỞ ĐẦU: QUYỀN LỰC KHÔNG ĐẾN TỪ BẠO LỰC MÀ TỪ LÒNG NGƯỜI Trong lịch sử nhân loại, có những vương triều hùng mạnh dựa trên pháp trị khắt khe, quân đội đông đảo, kho vũ khí khổng lồ; nhưng khi lòng dân ly tán, tất cả tan biến nhanh như cát bụi. Ngược lại, có những cộng đồng nhỏ bé, không nhiều của cải, không nhiều binh lực, nhưng tồn tại trường tồn qua hàng thế kỷ, bởi họ giữ được niềm tin, lòng kính trọng và sự gắn bó của con người. Đó chính là sức mạnh mềm của đức trị – quyền lực không dựa vào roi vọt, mà vào sự cảm hóa, vào khả năng chạm đến trái tim và lương tri. Đức trị là nghệ thuật quản trị bằng nhân nghĩa, bằng đạo lý, bằng uy tín đạo đức của người lãnh đạo. Nó không áp đặt mà thuyết phục; không cưỡng chế mà khơi dậy; không dựa vào sợ hãi mà khơi nguồn tín nhiệm. Trong thời đại ngày nay, khi xã hội toàn cầu hóa, sức mạnh quân sự và pháp trị vẫn quan trọng, nhưng chính sức mạnh mềm mới là nền tảng tạo ra sự ổn định lâu dài, sự thịnh vượng bền vững. 1. Định nghĩa sức mạnh mềm trong đức trị “Sức mạnh mềm” (soft power) là khái niệm hiện đại thường được dùng trong quan hệ quốc tế, chỉ khả năng gây ảnh hưởng bằng văn hóa, giá trị, đạo đức, thay vì bằng vũ lực hay cưỡng bức kinh tế. Nếu áp vào lĩnh vực quản trị xã hội, sức mạnh mềm của đức trị chính là: Khả năng tạo niềm tin: Khi lãnh đạo sống mẫu mực, công bằng, liêm chính, người dân tự nhiên sẽ tin tưởng và noi theo. Khả năng gây cảm hứng: Đức hạnh, sự nhân ái, lòng bao dung có sức lan tỏa, khơi dậy thiện tâm trong cộng đồng. Khả năng duy trì ổn định xã hội: Khi mọi người tự giác sống theo chuẩn mực đạo đức, pháp luật ít phải can thiệp, xã hội ổn định từ gốc rễ. Nếu pháp trị giống như bức tường thành để bảo vệ xã hội khỏi hỗn loạn, thì đức trị chính là chất keo vô hình gắn kết con người, để ngay cả khi không có bức tường ấy, cộng đồng vẫn đứng vững. 2. Đức trị trong lịch sử: những bài học vượt thời gian Thời Nghiêu – Thuấn (Trung Hoa cổ đại): Sách sử chép rằng, hai vị minh quân này trị nước chủ yếu bằng đức, không cần hình phạt nghiêm khắc. Nhân dân tự giác tuân thủ, thiên hạ thái bình.
Love
Like
11
0 Bình luận 0 Chia sẽ