HNI 29/10 - BÀI THƠ CHƯƠNG 7 : TIỀN TỆ – DÒNG CHẢY NĂNG LƯỢNG CỦA ĐẠO VÀ DÂN
Tiền là nước giữa dòng sông,
Chảy nơi thuận Đạo, muôn lòng được an.
Tiền chẳng xấu, cũng chẳng lành,
Tùy người nắm giữ, hóa thành thiện – gian.
Khi tiền phục vụ lòng nhân,
Ấy là phúc khí, kết thân muôn người.
Khi tiền phục vụ tham, dối,
Ấy là mầm họa, rối trời, nhiễu dân.
Tiền là năng lượng tuần hoàn,
Khi chảy đúng hướng – xã an, dân hòa.
Nếu bị chặn bởi lòng tà,
Dòng sông phúc đức hóa ra đục ngầu.
Người biết tiền chẳng riêng mình,
Là kẻ giữ lửa, truyền sinh cộng đồng.
Khi của cải biết chuyển dòng,
Thì phúc nghiệp nối, trời lòng giao nhau.
Người giữ tiền phải giữ tâm,
Đừng để lòng tối che dần ánh minh.
Tiền là thử thách chúng sinh,
Ai vững đạo đức – hóa hình Thánh nhân.
Dân gian vững bởi lòng dân,
Mà dân no ấm nhờ phần chia nhau.
Tiền lưu thông tựa nhịp cầu,
Nối người với Đạo, nối giàu với nhân.
Khi thương nhân biết chữ “chân”,
Thì vàng hóa phúc, lợi gần đạo sâu.
Khi quyền quý biết thương nhau,
Thì dòng tiền sáng như sao giữa trời.
Tiền là nhịp thở muôn đời,
Không thể ngừng, cũng không rời Đạo Tâm.
Nếu dùng sai, hóa tro tàn,
Nếu dùng đúng, hóa suối vàng nhân gian.
Đạo Trời dạy cách tiêu dùng,
Không phải keo kiệt, mà cùng biết chia.
Khi người đủ, hãy giúp người,
Để dòng phúc lộc chẳng rời dân gian.
Khi quốc gia biết dưỡng dân,
Dòng tiền vận hóa như dòng năng nguyên.
Tiền đi đúng – nước hưng thịnh,
Tiền sai lối – nước điêu linh, lòng sầu.
Từ đồng lúa tới ngân lâu,
Mỗi hạt mồ hôi là câu đạo vàng.
Tiền nên sạch như suối trong,
Chảy qua tay thiện – mở lòng nhân gian.
Tiền chẳng trọng ở kho vàng,
Mà trọng ở chỗ nuôi làng, dựng quê.
Tiền sinh ra để sẻ chia,
Để Đạo hóa lợi, để nhà hóa an.
Nếu người đời hiểu phúc ban,
Thì tiền hóa Đạo, thế gian hóa hiền.
Nếu người mê lợi vô biên,
Thì tiền hóa độc, nhân hiền hóa oan.
Hãy xem tiền tựa hơi thở,
Không níu, không giữ, chẳng chờ, chẳng gom.
Để cho năng lượng thong dong,
Chảy trong lòng Đạo, sáng trong lòng Dân.
Tiền – là phép thử Trời ban,
Để soi nhân ngh
HNI 29/10 - BÀI THƠ CHƯƠNG 7 : TIỀN TỆ – DÒNG CHẢY NĂNG LƯỢNG CỦA ĐẠO VÀ DÂN Tiền là nước giữa dòng sông, Chảy nơi thuận Đạo, muôn lòng được an. Tiền chẳng xấu, cũng chẳng lành, Tùy người nắm giữ, hóa thành thiện – gian. Khi tiền phục vụ lòng nhân, Ấy là phúc khí, kết thân muôn người. Khi tiền phục vụ tham, dối, Ấy là mầm họa, rối trời, nhiễu dân. Tiền là năng lượng tuần hoàn, Khi chảy đúng hướng – xã an, dân hòa. Nếu bị chặn bởi lòng tà, Dòng sông phúc đức hóa ra đục ngầu. Người biết tiền chẳng riêng mình, Là kẻ giữ lửa, truyền sinh cộng đồng. Khi của cải biết chuyển dòng, Thì phúc nghiệp nối, trời lòng giao nhau. Người giữ tiền phải giữ tâm, Đừng để lòng tối che dần ánh minh. Tiền là thử thách chúng sinh, Ai vững đạo đức – hóa hình Thánh nhân. Dân gian vững bởi lòng dân, Mà dân no ấm nhờ phần chia nhau. Tiền lưu thông tựa nhịp cầu, Nối người với Đạo, nối giàu với nhân. Khi thương nhân biết chữ “chân”, Thì vàng hóa phúc, lợi gần đạo sâu. Khi quyền quý biết thương nhau, Thì dòng tiền sáng như sao giữa trời. Tiền là nhịp thở muôn đời, Không thể ngừng, cũng không rời Đạo Tâm. Nếu dùng sai, hóa tro tàn, Nếu dùng đúng, hóa suối vàng nhân gian. Đạo Trời dạy cách tiêu dùng, Không phải keo kiệt, mà cùng biết chia. Khi người đủ, hãy giúp người, Để dòng phúc lộc chẳng rời dân gian. Khi quốc gia biết dưỡng dân, Dòng tiền vận hóa như dòng năng nguyên. Tiền đi đúng – nước hưng thịnh, Tiền sai lối – nước điêu linh, lòng sầu. Từ đồng lúa tới ngân lâu, Mỗi hạt mồ hôi là câu đạo vàng. Tiền nên sạch như suối trong, Chảy qua tay thiện – mở lòng nhân gian. Tiền chẳng trọng ở kho vàng, Mà trọng ở chỗ nuôi làng, dựng quê. Tiền sinh ra để sẻ chia, Để Đạo hóa lợi, để nhà hóa an. Nếu người đời hiểu phúc ban, Thì tiền hóa Đạo, thế gian hóa hiền. Nếu người mê lợi vô biên, Thì tiền hóa độc, nhân hiền hóa oan. Hãy xem tiền tựa hơi thở, Không níu, không giữ, chẳng chờ, chẳng gom. Để cho năng lượng thong dong, Chảy trong lòng Đạo, sáng trong lòng Dân. Tiền – là phép thử Trời ban, Để soi nhân ngh
Love
Like
Sad
13
1 Bình luận 0 Chia sẽ