HNI 29/10 - B24 BÀI THƠ CHƯƠNG 12 : KINH TẾ THAM LAM – NGUYÊN NHÂN CỦA KHỔ NẠN TOÀN CẦU
(Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
Khi lòng người hướng của, quên nguồn,
Dòng phúc hóa muộn, dòng khốn tuôn.
Lợi nhuận dựng lên ngôi thần ngã,
Đạo tâm mờ, chân lý hóa trò buôn.
Núi vàng chất cao như mây trắng,
Nhưng lòng dân rỗng, chẳng thấy vui.
Biển rác ngập tràn, rừng tan nát,
Tiền đẻ ra máu, lệ đổ rơi.
Tham là mầm của muôn oan nghiệt,
Nuốt tương lai, bán cả lương tri.
Một hạt gạo lấp nghìn giọt lệ,
Một đô-la chôn trăm mảnh vì.
Khi doanh lợi che mờ nhân nghĩa,
Thì xã hội hóa lũi, hóa điên.
Người bóc người, đất bóc cạn,
Đời nhân gian hóa cảnh ưu phiền.
Tham sinh sợ chết, tâm luôn thiếu,
Dẫu bạc vàng núi cũng không yên.
Mắt nhìn ngắn, quên trời cao rộng,
Chạy theo hư, bỏ mất chân nguyên.
Đạo trời vốn không ngăn ai hưởng,
Nhưng dạy người biết đủ, biết dừng.
Của cải nếu lưu thông thuận đạo,
Thì dân vui, nước mạnh, phúc chung.
Còn nếu chặn dòng, gom về một chỗ,
Thì như đập lũ, nước vỡ bờ.
Toàn cầu khổ bởi tâm riêng ích,
Mỗi quốc gia thành nỗi bơ vơ.
Kẻ giàu sợ mất, nghèo thêm khổ,
Mâu thuẫn sinh, chiến cuộc không ngừng.
Môi trường gào, đại dương khóc,
Núi rừng tàn, linh khí chẳng còn.
Hỡi nhân loại, hãy soi lại gốc,
Cội đau không từ đất – từ tâm.
Khi kinh tế thuận lòng và thuận Đạo,
Khổ tan, hòa khí tự nhiên thâm.
Hãy trả của về dòng lưu chuyển,
Cho năng lượng phục vụ sinh linh.
Một thế giới công bằng và tỉnh thức,
Sẽ nở hoa từ lòng người thanh minh.
Đọc thêm
Đọc thêm
HNI 29/10 - B24 💥 BÀI THƠ CHƯƠNG 12 : KINH TẾ THAM LAM – NGUYÊN NHÂN CỦA KHỔ NẠN TOÀN CẦU (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Khi lòng người hướng của, quên nguồn, Dòng phúc hóa muộn, dòng khốn tuôn. Lợi nhuận dựng lên ngôi thần ngã, Đạo tâm mờ, chân lý hóa trò buôn. Núi vàng chất cao như mây trắng, Nhưng lòng dân rỗng, chẳng thấy vui. Biển rác ngập tràn, rừng tan nát, Tiền đẻ ra máu, lệ đổ rơi. Tham là mầm của muôn oan nghiệt, Nuốt tương lai, bán cả lương tri. Một hạt gạo lấp nghìn giọt lệ, Một đô-la chôn trăm mảnh vì. Khi doanh lợi che mờ nhân nghĩa, Thì xã hội hóa lũi, hóa điên. Người bóc người, đất bóc cạn, Đời nhân gian hóa cảnh ưu phiền. Tham sinh sợ chết, tâm luôn thiếu, Dẫu bạc vàng núi cũng không yên. Mắt nhìn ngắn, quên trời cao rộng, Chạy theo hư, bỏ mất chân nguyên. Đạo trời vốn không ngăn ai hưởng, Nhưng dạy người biết đủ, biết dừng. Của cải nếu lưu thông thuận đạo, Thì dân vui, nước mạnh, phúc chung. Còn nếu chặn dòng, gom về một chỗ, Thì như đập lũ, nước vỡ bờ. Toàn cầu khổ bởi tâm riêng ích, Mỗi quốc gia thành nỗi bơ vơ. Kẻ giàu sợ mất, nghèo thêm khổ, Mâu thuẫn sinh, chiến cuộc không ngừng. Môi trường gào, đại dương khóc, Núi rừng tàn, linh khí chẳng còn. Hỡi nhân loại, hãy soi lại gốc, Cội đau không từ đất – từ tâm. Khi kinh tế thuận lòng và thuận Đạo, Khổ tan, hòa khí tự nhiên thâm. Hãy trả của về dòng lưu chuyển, Cho năng lượng phục vụ sinh linh. Một thế giới công bằng và tỉnh thức, Sẽ nở hoa từ lòng người thanh minh. Đọc thêm Đọc thêm
Love
Like
10
14 Bình luận 0 Chia sẽ