HNI 30/10 - CHƯƠNG 15: KHI CON NGƯỜI XEM TIỀN LÀ THƯỢNG ĐẾ
HenryLe – Lê Đình Hải
I. Từ công cụ trao đổi đến đối tượng tôn thờ
Tiền, sinh ra từ nhu cầu trao đổi, vốn chỉ là chiếc cầu trung gian giữa người với người.
Nó từng khiêm nhường như một tờ ghi nợ, một ký hiệu quy ước để giúp xã hội vận hành trơn tru.
Nhưng theo thời gian, con người quên mất bản chất của tiền, và bắt đầu nhìn nó bằng đôi mắt của kẻ tôn thờ — không phải như một phương tiện, mà như một Thượng Đế toàn năng có thể định đoạt vận mệnh, giá trị và phẩm giá của mọi sinh linh.
Khi ấy, tiền không còn là công cụ phục vụ cho hạnh phúc, mà trở thành thước đo tối thượng của hạnh phúc.
Người ta không còn hỏi “ta sống có ý nghĩa không?”, mà chỉ hỏi “ta có bao nhiêu tiền?”.
Không còn hỏi “ta đã giúp được ai?”, mà chỉ hỏi “ta kiếm được bao nhiêu?”.
Tiền dần bước lên bàn thờ của nhân loại — vị thần mới của thời đại hiện kim, thay thế mọi đức tin, mọi lý tưởng, mọi đạo đức.
Thế giới bắt đầu xây dựng đền đài cho vị thần này. Những tòa nhà kính cao chọc trời, những sàn chứng khoán nhấp nháy đèn, những ngân hàng trung ương lạnh lẽo và vô cảm — tất cả đều là điện thờ của Thần Tiền.
Trong đó, con người cúi đầu, quỳ gối, hiến dâng thời gian, sức lực, linh hồn, và cả niềm tin.
Nhưng khi con người xem tiền là Thượng Đế, chính họ đã giết chết Thượng Đế thật trong lòng mình — Thượng Đế của sự sống, của tình yêu, của nhân nghĩa, của tự do và lòng biết ơn.
II. Khi giá trị bị thay bằng giá cả
Từ khoảnh khắc tiền được tôn lên ngai vàng, mọi giá trị con người đều bị đảo ngược.
Không còn cái gì là “vô giá” – chỉ có “giá cao” hoặc “giá thấp”.
Tình yêu cũng có giá, đạo đức có giá, lương tri có giá, cả mạng người cũng có giá.
Người ta bắt đầu cân đo cả linh hồn bằng con số.
Người trí thức bán tri thức của mình cho quyền lực.
Người nghệ sĩ bán cảm xúc của mình cho thị trường.
Người thầy bán chữ nghĩa cho học phí.
Người bác sĩ bán y đức cho phong bì.
Người công dân bán lương tâm của mình cho sự im lặng.
Khi mọi thứ đều bị quy đổi
HenryLe – Lê Đình Hải
I. Từ công cụ trao đổi đến đối tượng tôn thờ
Tiền, sinh ra từ nhu cầu trao đổi, vốn chỉ là chiếc cầu trung gian giữa người với người.
Nó từng khiêm nhường như một tờ ghi nợ, một ký hiệu quy ước để giúp xã hội vận hành trơn tru.
Nhưng theo thời gian, con người quên mất bản chất của tiền, và bắt đầu nhìn nó bằng đôi mắt của kẻ tôn thờ — không phải như một phương tiện, mà như một Thượng Đế toàn năng có thể định đoạt vận mệnh, giá trị và phẩm giá của mọi sinh linh.
Khi ấy, tiền không còn là công cụ phục vụ cho hạnh phúc, mà trở thành thước đo tối thượng của hạnh phúc.
Người ta không còn hỏi “ta sống có ý nghĩa không?”, mà chỉ hỏi “ta có bao nhiêu tiền?”.
Không còn hỏi “ta đã giúp được ai?”, mà chỉ hỏi “ta kiếm được bao nhiêu?”.
Tiền dần bước lên bàn thờ của nhân loại — vị thần mới của thời đại hiện kim, thay thế mọi đức tin, mọi lý tưởng, mọi đạo đức.
Thế giới bắt đầu xây dựng đền đài cho vị thần này. Những tòa nhà kính cao chọc trời, những sàn chứng khoán nhấp nháy đèn, những ngân hàng trung ương lạnh lẽo và vô cảm — tất cả đều là điện thờ của Thần Tiền.
Trong đó, con người cúi đầu, quỳ gối, hiến dâng thời gian, sức lực, linh hồn, và cả niềm tin.
Nhưng khi con người xem tiền là Thượng Đế, chính họ đã giết chết Thượng Đế thật trong lòng mình — Thượng Đế của sự sống, của tình yêu, của nhân nghĩa, của tự do và lòng biết ơn.
II. Khi giá trị bị thay bằng giá cả
Từ khoảnh khắc tiền được tôn lên ngai vàng, mọi giá trị con người đều bị đảo ngược.
Không còn cái gì là “vô giá” – chỉ có “giá cao” hoặc “giá thấp”.
Tình yêu cũng có giá, đạo đức có giá, lương tri có giá, cả mạng người cũng có giá.
Người ta bắt đầu cân đo cả linh hồn bằng con số.
Người trí thức bán tri thức của mình cho quyền lực.
Người nghệ sĩ bán cảm xúc của mình cho thị trường.
Người thầy bán chữ nghĩa cho học phí.
Người bác sĩ bán y đức cho phong bì.
Người công dân bán lương tâm của mình cho sự im lặng.
Khi mọi thứ đều bị quy đổi
HNI 30/10 - 🌕 CHƯƠNG 15: KHI CON NGƯỜI XEM TIỀN LÀ THƯỢNG ĐẾ
HenryLe – Lê Đình Hải
I. Từ công cụ trao đổi đến đối tượng tôn thờ
Tiền, sinh ra từ nhu cầu trao đổi, vốn chỉ là chiếc cầu trung gian giữa người với người.
Nó từng khiêm nhường như một tờ ghi nợ, một ký hiệu quy ước để giúp xã hội vận hành trơn tru.
Nhưng theo thời gian, con người quên mất bản chất của tiền, và bắt đầu nhìn nó bằng đôi mắt của kẻ tôn thờ — không phải như một phương tiện, mà như một Thượng Đế toàn năng có thể định đoạt vận mệnh, giá trị và phẩm giá của mọi sinh linh.
Khi ấy, tiền không còn là công cụ phục vụ cho hạnh phúc, mà trở thành thước đo tối thượng của hạnh phúc.
Người ta không còn hỏi “ta sống có ý nghĩa không?”, mà chỉ hỏi “ta có bao nhiêu tiền?”.
Không còn hỏi “ta đã giúp được ai?”, mà chỉ hỏi “ta kiếm được bao nhiêu?”.
Tiền dần bước lên bàn thờ của nhân loại — vị thần mới của thời đại hiện kim, thay thế mọi đức tin, mọi lý tưởng, mọi đạo đức.
Thế giới bắt đầu xây dựng đền đài cho vị thần này. Những tòa nhà kính cao chọc trời, những sàn chứng khoán nhấp nháy đèn, những ngân hàng trung ương lạnh lẽo và vô cảm — tất cả đều là điện thờ của Thần Tiền.
Trong đó, con người cúi đầu, quỳ gối, hiến dâng thời gian, sức lực, linh hồn, và cả niềm tin.
Nhưng khi con người xem tiền là Thượng Đế, chính họ đã giết chết Thượng Đế thật trong lòng mình — Thượng Đế của sự sống, của tình yêu, của nhân nghĩa, của tự do và lòng biết ơn.
II. Khi giá trị bị thay bằng giá cả
Từ khoảnh khắc tiền được tôn lên ngai vàng, mọi giá trị con người đều bị đảo ngược.
Không còn cái gì là “vô giá” – chỉ có “giá cao” hoặc “giá thấp”.
Tình yêu cũng có giá, đạo đức có giá, lương tri có giá, cả mạng người cũng có giá.
Người ta bắt đầu cân đo cả linh hồn bằng con số.
Người trí thức bán tri thức của mình cho quyền lực.
Người nghệ sĩ bán cảm xúc của mình cho thị trường.
Người thầy bán chữ nghĩa cho học phí.
Người bác sĩ bán y đức cho phong bì.
Người công dân bán lương tâm của mình cho sự im lặng.
Khi mọi thứ đều bị quy đổi