HNI 30/10:
PHẦN IV: NHÀ NƯỚC ĐẠO LÝ TRONG KỶ NGUYÊN MỚI
Chương 31: Sự chuyển hóa của nhà nước trong dòng tiến hóa nhân loại
(Từ mô hình tập trung quyền lực sang mô hình tự chủ đạo đức lượng tử)

1. Từ vương quyền – thần quyền đến dân quyền
Lịch sử loài người là lịch sử của quyền lực.
Từ những bộ lạc đầu tiên, con người đã cần một người đứng đầu để dẫn dắt, bảo vệ, định hướng. Nhà nước ra đời từ nỗi sợ hãi và khát vọng trật tự – khi con người chưa đủ ý thức để tự quản mình. Từ đó, quyền lực được gom lại trong tay một nhóm người, rồi một cá nhân, để “thay Trời hành Đạo”.
Các nền văn minh cổ đại đều khởi đầu bằng mô hình tập trung quyền lực tuyệt đối. Ở Ai Cập, Pharaoh là hiện thân của thần linh; ở Trung Hoa, Hoàng đế là “Thiên tử”; ở châu Âu, vua chúa trị vì nhân danh Chúa Trời. Nhà nước khi ấy không chỉ là tổ chức chính trị, mà là công cụ thiêng liêng để duy trì trật tự vũ trụ theo niềm tin của dân chúng.
Nhưng rồi, khi con người bắt đầu tự ý thức, thần quyền phai mờ, lý trí lên ngôi.
Thời Khai sáng mở ra kỷ nguyên mới của dân quyền – khi người dân bắt đầu chất vấn quyền lực, đòi hỏi tự do, bình đẳng và nhân phẩm. Những bản hiến pháp đầu tiên, những tuyên ngôn nhân quyền, những nền cộng hòa dân chủ ra đời – tất cả đều đánh dấu sự chuyển hóa vĩ đại của nhà nước: từ cai trị bằng niềm tin sang quản trị bằng lý trí.
Song, quá trình ấy chưa bao giờ hoàn tất.
Bởi trong khi dân quyền được tôn vinh trên giấy, thì quyền lực lại tái lập dưới hình thức khác – qua cơ chế hành chính, qua tiền tệ, qua hệ thống kiểm soát thông tin và luật lệ do thiểu số ban hành. Nhà nước hiện đại tuy mang danh “phục vụ nhân dân”, nhưng phần lớn vẫn vận hành theo quán tính tập trung.

2. Mô hình nhà nước tập trung: sự vĩ đại và giới hạn
Không thể phủ nhận rằng mô hình nhà nước tập trung đã đóng vai trò to lớn trong việc đưa loài người thoát khỏi hỗn loạn.
Nó giúp tạo nên luật lệ, quốc phòng, giáo dục, hạ tầng, tổ chức xã hội – tất cả đều là nền móng của văn minh. Nhưng khi bước sang kỷ nguyên số, sự tập trung đó bắt đầu trở thành rào cản tiến hóa.
Khi quyền lực quá lớn, nó dễ dẫn đến tha hóa.
Khi luật lệ quá nhiều, chúng bóp nghẹt sáng tạo.
Khi bộ máy quá nặng nề, nó xa rời nhân dân.
HNI 30/10: PHẦN IV: NHÀ NƯỚC ĐẠO LÝ TRONG KỶ NGUYÊN MỚI 🌺Chương 31: Sự chuyển hóa của nhà nước trong dòng tiến hóa nhân loại (Từ mô hình tập trung quyền lực sang mô hình tự chủ đạo đức lượng tử) 1. Từ vương quyền – thần quyền đến dân quyền Lịch sử loài người là lịch sử của quyền lực. Từ những bộ lạc đầu tiên, con người đã cần một người đứng đầu để dẫn dắt, bảo vệ, định hướng. Nhà nước ra đời từ nỗi sợ hãi và khát vọng trật tự – khi con người chưa đủ ý thức để tự quản mình. Từ đó, quyền lực được gom lại trong tay một nhóm người, rồi một cá nhân, để “thay Trời hành Đạo”. Các nền văn minh cổ đại đều khởi đầu bằng mô hình tập trung quyền lực tuyệt đối. Ở Ai Cập, Pharaoh là hiện thân của thần linh; ở Trung Hoa, Hoàng đế là “Thiên tử”; ở châu Âu, vua chúa trị vì nhân danh Chúa Trời. Nhà nước khi ấy không chỉ là tổ chức chính trị, mà là công cụ thiêng liêng để duy trì trật tự vũ trụ theo niềm tin của dân chúng. Nhưng rồi, khi con người bắt đầu tự ý thức, thần quyền phai mờ, lý trí lên ngôi. Thời Khai sáng mở ra kỷ nguyên mới của dân quyền – khi người dân bắt đầu chất vấn quyền lực, đòi hỏi tự do, bình đẳng và nhân phẩm. Những bản hiến pháp đầu tiên, những tuyên ngôn nhân quyền, những nền cộng hòa dân chủ ra đời – tất cả đều đánh dấu sự chuyển hóa vĩ đại của nhà nước: từ cai trị bằng niềm tin sang quản trị bằng lý trí. Song, quá trình ấy chưa bao giờ hoàn tất. Bởi trong khi dân quyền được tôn vinh trên giấy, thì quyền lực lại tái lập dưới hình thức khác – qua cơ chế hành chính, qua tiền tệ, qua hệ thống kiểm soát thông tin và luật lệ do thiểu số ban hành. Nhà nước hiện đại tuy mang danh “phục vụ nhân dân”, nhưng phần lớn vẫn vận hành theo quán tính tập trung. 2. Mô hình nhà nước tập trung: sự vĩ đại và giới hạn Không thể phủ nhận rằng mô hình nhà nước tập trung đã đóng vai trò to lớn trong việc đưa loài người thoát khỏi hỗn loạn. Nó giúp tạo nên luật lệ, quốc phòng, giáo dục, hạ tầng, tổ chức xã hội – tất cả đều là nền móng của văn minh. Nhưng khi bước sang kỷ nguyên số, sự tập trung đó bắt đầu trở thành rào cản tiến hóa. Khi quyền lực quá lớn, nó dễ dẫn đến tha hóa. Khi luật lệ quá nhiều, chúng bóp nghẹt sáng tạo. Khi bộ máy quá nặng nề, nó xa rời nhân dân.
Love
Like
6
0 Comments 0 Shares