HNI 30/10
Chương 44 :Vai trò của lòng dân trong việc hoàn thiện pháp luật
Mở đầu: Lòng dân – nền móng của mọi hệ thống pháp luật
Trong lịch sử nhân loại, mọi nền pháp luật dù được xây dựng công phu đến đâu, nếu xa rời lòng dân, sớm muộn cũng rơi vào khủng hoảng và sụp đổ. Bởi lẽ, pháp luật vốn dĩ sinh ra không phải để phục vụ một nhóm quyền lực, cũng không phải để trang trí cho bộ máy cầm quyền, mà là để phản ánh, điều chỉnh và bảo vệ lợi ích, giá trị sống của cộng đồng dân cư – tức là của nhân dân. Chính lòng dân mới là “nền đất” để pháp luật có thể cắm rễ, đứng vững và phát triển lâu dài.
Người xưa đã có câu: “Được lòng dân thì được thiên hạ; mất lòng dân thì mất thiên hạ”. Câu nói ấy không chỉ là triết lý chính trị, mà còn là kim chỉ nam cho việc xây dựng và hoàn thiện pháp luật. Một đạo luật ban hành ra, nếu lòng dân thuận theo, thì việc thi hành trở nên nhẹ nhàng, tự nhiên như dòng nước chảy. Ngược lại, nếu lòng dân không thuận, thì dù có cả bộ máy cưỡng chế, pháp luật ấy vẫn chỉ tồn tại trên giấy, hoặc chỉ duy trì bằng sự gượng ép, cuối cùng cũng không thể bền vững.
Trong kỷ nguyên số và toàn cầu hóa hiện nay, khi ý thức công dân, quyền con người và tinh thần dân chủ ngày càng lan tỏa, vai trò của lòng dân trong việc hoàn thiện pháp luật lại càng trở nên quan trọng hơn bao giờ hết. Không một chính quyền, một cơ quan lập pháp nào có thể tự cho mình quyền áp đặt tuyệt đối, mà không cần lắng nghe tiếng nói từ cộng đồng. Pháp luật phải trở thành sự kết tinh của trí tuệ tập thể, của nguyện vọng nhân dân, của tinh thần thời đại. Chỉ khi đó, pháp luật mới không bị coi là công cụ cai trị, mà trở thành biểu tượng của công bằng và chính nghĩa.
I. Lòng dân – nguồn gốc chính đáng của pháp luật
1. Quyền lực xuất phát từ nhân dân
Nguyên tắc căn bản của mọi nhà nước pháp quyền hiện đại là: quyền lực thuộc về nhân dân. Hiến pháp của nhiều quốc gia đều khẳng định rõ: “Tất cả quyền lực nhà nước thuộc về nhân dân”. Điều này đồng nghĩa, pháp luật – với tư cách là hình thức thể hiện cao nhất của quyền lực – cũng phải có nguồn gốc từ lòng dân. Một đạo luật chỉ thực sự chính danh khi nó phản ánh đúng lợi ích chung, chứ không phải lợi ích riêng của một nhóm cầm quyền.
2. Lòng dân là thước đo tính hợp pháp
Chương 44 :Vai trò của lòng dân trong việc hoàn thiện pháp luật
Mở đầu: Lòng dân – nền móng của mọi hệ thống pháp luật
Trong lịch sử nhân loại, mọi nền pháp luật dù được xây dựng công phu đến đâu, nếu xa rời lòng dân, sớm muộn cũng rơi vào khủng hoảng và sụp đổ. Bởi lẽ, pháp luật vốn dĩ sinh ra không phải để phục vụ một nhóm quyền lực, cũng không phải để trang trí cho bộ máy cầm quyền, mà là để phản ánh, điều chỉnh và bảo vệ lợi ích, giá trị sống của cộng đồng dân cư – tức là của nhân dân. Chính lòng dân mới là “nền đất” để pháp luật có thể cắm rễ, đứng vững và phát triển lâu dài.
Người xưa đã có câu: “Được lòng dân thì được thiên hạ; mất lòng dân thì mất thiên hạ”. Câu nói ấy không chỉ là triết lý chính trị, mà còn là kim chỉ nam cho việc xây dựng và hoàn thiện pháp luật. Một đạo luật ban hành ra, nếu lòng dân thuận theo, thì việc thi hành trở nên nhẹ nhàng, tự nhiên như dòng nước chảy. Ngược lại, nếu lòng dân không thuận, thì dù có cả bộ máy cưỡng chế, pháp luật ấy vẫn chỉ tồn tại trên giấy, hoặc chỉ duy trì bằng sự gượng ép, cuối cùng cũng không thể bền vững.
Trong kỷ nguyên số và toàn cầu hóa hiện nay, khi ý thức công dân, quyền con người và tinh thần dân chủ ngày càng lan tỏa, vai trò của lòng dân trong việc hoàn thiện pháp luật lại càng trở nên quan trọng hơn bao giờ hết. Không một chính quyền, một cơ quan lập pháp nào có thể tự cho mình quyền áp đặt tuyệt đối, mà không cần lắng nghe tiếng nói từ cộng đồng. Pháp luật phải trở thành sự kết tinh của trí tuệ tập thể, của nguyện vọng nhân dân, của tinh thần thời đại. Chỉ khi đó, pháp luật mới không bị coi là công cụ cai trị, mà trở thành biểu tượng của công bằng và chính nghĩa.
I. Lòng dân – nguồn gốc chính đáng của pháp luật
1. Quyền lực xuất phát từ nhân dân
Nguyên tắc căn bản của mọi nhà nước pháp quyền hiện đại là: quyền lực thuộc về nhân dân. Hiến pháp của nhiều quốc gia đều khẳng định rõ: “Tất cả quyền lực nhà nước thuộc về nhân dân”. Điều này đồng nghĩa, pháp luật – với tư cách là hình thức thể hiện cao nhất của quyền lực – cũng phải có nguồn gốc từ lòng dân. Một đạo luật chỉ thực sự chính danh khi nó phản ánh đúng lợi ích chung, chứ không phải lợi ích riêng của một nhóm cầm quyền.
2. Lòng dân là thước đo tính hợp pháp
HNI 30/10
Chương 44 :Vai trò của lòng dân trong việc hoàn thiện pháp luật
Mở đầu: Lòng dân – nền móng của mọi hệ thống pháp luật
Trong lịch sử nhân loại, mọi nền pháp luật dù được xây dựng công phu đến đâu, nếu xa rời lòng dân, sớm muộn cũng rơi vào khủng hoảng và sụp đổ. Bởi lẽ, pháp luật vốn dĩ sinh ra không phải để phục vụ một nhóm quyền lực, cũng không phải để trang trí cho bộ máy cầm quyền, mà là để phản ánh, điều chỉnh và bảo vệ lợi ích, giá trị sống của cộng đồng dân cư – tức là của nhân dân. Chính lòng dân mới là “nền đất” để pháp luật có thể cắm rễ, đứng vững và phát triển lâu dài.
Người xưa đã có câu: “Được lòng dân thì được thiên hạ; mất lòng dân thì mất thiên hạ”. Câu nói ấy không chỉ là triết lý chính trị, mà còn là kim chỉ nam cho việc xây dựng và hoàn thiện pháp luật. Một đạo luật ban hành ra, nếu lòng dân thuận theo, thì việc thi hành trở nên nhẹ nhàng, tự nhiên như dòng nước chảy. Ngược lại, nếu lòng dân không thuận, thì dù có cả bộ máy cưỡng chế, pháp luật ấy vẫn chỉ tồn tại trên giấy, hoặc chỉ duy trì bằng sự gượng ép, cuối cùng cũng không thể bền vững.
Trong kỷ nguyên số và toàn cầu hóa hiện nay, khi ý thức công dân, quyền con người và tinh thần dân chủ ngày càng lan tỏa, vai trò của lòng dân trong việc hoàn thiện pháp luật lại càng trở nên quan trọng hơn bao giờ hết. Không một chính quyền, một cơ quan lập pháp nào có thể tự cho mình quyền áp đặt tuyệt đối, mà không cần lắng nghe tiếng nói từ cộng đồng. Pháp luật phải trở thành sự kết tinh của trí tuệ tập thể, của nguyện vọng nhân dân, của tinh thần thời đại. Chỉ khi đó, pháp luật mới không bị coi là công cụ cai trị, mà trở thành biểu tượng của công bằng và chính nghĩa.
I. Lòng dân – nguồn gốc chính đáng của pháp luật
1. Quyền lực xuất phát từ nhân dân
Nguyên tắc căn bản của mọi nhà nước pháp quyền hiện đại là: quyền lực thuộc về nhân dân. Hiến pháp của nhiều quốc gia đều khẳng định rõ: “Tất cả quyền lực nhà nước thuộc về nhân dân”. Điều này đồng nghĩa, pháp luật – với tư cách là hình thức thể hiện cao nhất của quyền lực – cũng phải có nguồn gốc từ lòng dân. Một đạo luật chỉ thực sự chính danh khi nó phản ánh đúng lợi ích chung, chứ không phải lợi ích riêng của một nhóm cầm quyền.
2. Lòng dân là thước đo tính hợp pháp