HNI 30/10:  Bài thơ Chương 5: KHI CON NGƯỜI QUÊN TRỜI – ĐẠO ĐỨC BẮT ĐẦU SUY THOÁI
(Thơ triết lý – HenryLe)
Khi con người quên Trời trong lòng,
Ánh sáng tắt nơi miền tâm tưởng.
Đạo chẳng mất, chỉ người lạc hướng,
Nghe vọng về tiếng đất than rung.
Ngày xưa ấy, Trời cùng người một nhịp,
Sông biết chảy, gió hát hòa ca.
Người giữ nghĩa, đất trời soi bóng,
Một lời lành, muôn cõi nở hoa.
Rồi một buổi, lòng tham trỗi dậy,
Người quên Trời, tự nhận mình vua.
Của cải, quyền uy che mắt sáng,
Thiện lùi xa, ác bước gần hơn.
Khi lòng dục làm mờ chân lý,
Trí hóa khôn mà tâm hóa ngu.
Người xây tháp chạm lên mây trắng,
Nhưng dưới chân, đạo nghĩa hoang vu.
Tiền và lợi – hai thần thế tục,
Ngự trên ngai của những tấm lòng.
Ai nhớ Đạo, thành người lạc lõng,
Ai quên Trời, lại được tung hô.
Đạo đức chẳng thể sinh trong giả dối,
Càng không sống giữa những lọc lừa.
Trời chẳng nói, nhưng nhìn im lặng,
Mưa nặng hạt, giông nổi trong mưa.
Khi nhân nghĩa thành lời diễn thuyết,
Mà chẳng còn ở giữa hành vi,
Khi hiếu thảo chỉ còn câu chuyện,
Lòng con người hóa đá ly bì.
Những triều đại quên Trời đều đổ,
Những tâm hồn kiêu ngạo đều suy.
Đạo chẳng phạt – mà đời tự phạt,
Khi gieo kiêu, gặt lấy sầu bi.
Trời không xa, chỉ lòng người khuất,
Khi bụi danh che ánh vô biên.
Chỉ cần mở, tâm liền thấy Đạo,
Như giọt sương phản chiếu trời hiền.
Khi con người nhớ Trời trở lại,
Nghe tiếng gió cũng hóa hiền hòa.
Cây nở lại nụ hoa nhân ái,
Đất mỉm cười, mây trắng bay qua.
Hãy lặng xuống, nghe trong hơi thở,
Tiếng Đạo Trời dạy nghĩa yêu thương.
Nếu biết sống như sông về biển,
Thì nhân tâm lại sáng mười phương.
  (Thơ triết lý – HenryLe)
Khi con người quên Trời trong lòng,
Ánh sáng tắt nơi miền tâm tưởng.
Đạo chẳng mất, chỉ người lạc hướng,
Nghe vọng về tiếng đất than rung.
Ngày xưa ấy, Trời cùng người một nhịp,
Sông biết chảy, gió hát hòa ca.
Người giữ nghĩa, đất trời soi bóng,
Một lời lành, muôn cõi nở hoa.
Rồi một buổi, lòng tham trỗi dậy,
Người quên Trời, tự nhận mình vua.
Của cải, quyền uy che mắt sáng,
Thiện lùi xa, ác bước gần hơn.
Khi lòng dục làm mờ chân lý,
Trí hóa khôn mà tâm hóa ngu.
Người xây tháp chạm lên mây trắng,
Nhưng dưới chân, đạo nghĩa hoang vu.
Tiền và lợi – hai thần thế tục,
Ngự trên ngai của những tấm lòng.
Ai nhớ Đạo, thành người lạc lõng,
Ai quên Trời, lại được tung hô.
Đạo đức chẳng thể sinh trong giả dối,
Càng không sống giữa những lọc lừa.
Trời chẳng nói, nhưng nhìn im lặng,
Mưa nặng hạt, giông nổi trong mưa.
Khi nhân nghĩa thành lời diễn thuyết,
Mà chẳng còn ở giữa hành vi,
Khi hiếu thảo chỉ còn câu chuyện,
Lòng con người hóa đá ly bì.
Những triều đại quên Trời đều đổ,
Những tâm hồn kiêu ngạo đều suy.
Đạo chẳng phạt – mà đời tự phạt,
Khi gieo kiêu, gặt lấy sầu bi.
Trời không xa, chỉ lòng người khuất,
Khi bụi danh che ánh vô biên.
Chỉ cần mở, tâm liền thấy Đạo,
Như giọt sương phản chiếu trời hiền.
Khi con người nhớ Trời trở lại,
Nghe tiếng gió cũng hóa hiền hòa.
Cây nở lại nụ hoa nhân ái,
Đất mỉm cười, mây trắng bay qua.
Hãy lặng xuống, nghe trong hơi thở,
Tiếng Đạo Trời dạy nghĩa yêu thương.
Nếu biết sống như sông về biển,
Thì nhân tâm lại sáng mười phương.
HNI 30/10: 📕 Bài thơ Chương 5: KHI CON NGƯỜI QUÊN TRỜI – ĐẠO ĐỨC BẮT ĐẦU SUY THOÁI
(Thơ triết lý – HenryLe)
Khi con người quên Trời trong lòng,
Ánh sáng tắt nơi miền tâm tưởng.
Đạo chẳng mất, chỉ người lạc hướng,
Nghe vọng về tiếng đất than rung.
Ngày xưa ấy, Trời cùng người một nhịp,
Sông biết chảy, gió hát hòa ca.
Người giữ nghĩa, đất trời soi bóng,
Một lời lành, muôn cõi nở hoa.
Rồi một buổi, lòng tham trỗi dậy,
Người quên Trời, tự nhận mình vua.
Của cải, quyền uy che mắt sáng,
Thiện lùi xa, ác bước gần hơn.
Khi lòng dục làm mờ chân lý,
Trí hóa khôn mà tâm hóa ngu.
Người xây tháp chạm lên mây trắng,
Nhưng dưới chân, đạo nghĩa hoang vu.
Tiền và lợi – hai thần thế tục,
Ngự trên ngai của những tấm lòng.
Ai nhớ Đạo, thành người lạc lõng,
Ai quên Trời, lại được tung hô.
Đạo đức chẳng thể sinh trong giả dối,
Càng không sống giữa những lọc lừa.
Trời chẳng nói, nhưng nhìn im lặng,
Mưa nặng hạt, giông nổi trong mưa.
Khi nhân nghĩa thành lời diễn thuyết,
Mà chẳng còn ở giữa hành vi,
Khi hiếu thảo chỉ còn câu chuyện,
Lòng con người hóa đá ly bì.
Những triều đại quên Trời đều đổ,
Những tâm hồn kiêu ngạo đều suy.
Đạo chẳng phạt – mà đời tự phạt,
Khi gieo kiêu, gặt lấy sầu bi.
Trời không xa, chỉ lòng người khuất,
Khi bụi danh che ánh vô biên.
Chỉ cần mở, tâm liền thấy Đạo,
Như giọt sương phản chiếu trời hiền.
Khi con người nhớ Trời trở lại,
Nghe tiếng gió cũng hóa hiền hòa.
Cây nở lại nụ hoa nhân ái,
Đất mỉm cười, mây trắng bay qua.
Hãy lặng xuống, nghe trong hơi thở,
Tiếng Đạo Trời dạy nghĩa yêu thương.
Nếu biết sống như sông về biển,
Thì nhân tâm lại sáng mười phương.
  
  
  
  
  
  English
English