HNI 30/10: Bài thơ Chương 6: ĐẠO ĐỨC VÀ NĂNG LƯỢNG – TÁC ĐỘNG CỦA TƯ TƯỞNG ĐẾN HIỆN THỰC
(Thơ triết lý – HenryLe)
Mỗi ý niệm khởi trong lòng người,
Là tia sáng gửi lên Trời cao thẳm.
Tâm thiện khởi, đất trời chuyển động,
Tâm tà sinh, bóng tối dâng tràn.
Đạo Đức chẳng chỉ là lời nói,
Mà là năng lượng của cõi tâm linh.
Mỗi hành động, mỗi câu, mỗi nghĩ,
Đều rung vang đến tận thiên đình.
Tư tưởng người – hạt giống vô hình,
Mà sinh ra hoa của hiện thực.
Một ý thiện có thể cứu đời,
Một ý ác làm tan bao phúc.
Khi lòng trong, vạn vật cũng trong,
Khi lòng đục, cảnh đời nghiêng ngả.
Người trách Trời – chẳng hay chính mình,
Đang dệt quả từ nhân ý lạ.
Đạo Đức là dòng năng lượng sáng,
Lan khắp nơi, chẳng giới hạn nào.
Từ bàn tay biết cho đi nhẹ,
Đến ánh mắt biết thương ngọt ngào.
Người sống thiện như hương trong gió,
Không ai thấy mà lan khắp nơi.
Tư tưởng ấy thành nguồn phúc lớn,
Gieo yêu thương, gặt ánh mặt trời.
Còn ai sống trong lòng ích kỷ,
Tự quấn mình bởi khói mê say.
Dù có quyền cao danh vọng lớn,
Cũng không thoát năng lượng u hoài.
Mỗi niệm tâm – như dòng điện sáng,
Truyền khắp trời, đến cả không gian.
Người có đức, vạn loài cùng hưởng,
Người vô tâm, đất cũng hoang tàn.
Nếu hiểu được, tư tưởng có hình,
Sẽ biết nói năng là phép tạo.
Một lời hiền, mở trời xanh biếc,
Một lời cay, gió nổi trăng chao.
Đạo Đức là năng lượng của Trời,
Là phép mầu trong mọi hiện hữu.
Người sống đúng, Trời ban tĩnh lặng,
Người sai đường, gió nổi vô biên.
Khi lòng sáng, cảnh đời trong trẻo,
Khi tâm an, mây gió hiền hòa.
Một niệm thiện – như tia mặt nhật,
Xua tan đêm, thắp sáng bao nhà.
HNI 30/10: 📕Bài thơ Chương 6: ĐẠO ĐỨC VÀ NĂNG LƯỢNG – TÁC ĐỘNG CỦA TƯ TƯỞNG ĐẾN HIỆN THỰC (Thơ triết lý – HenryLe) Mỗi ý niệm khởi trong lòng người, Là tia sáng gửi lên Trời cao thẳm. Tâm thiện khởi, đất trời chuyển động, Tâm tà sinh, bóng tối dâng tràn. Đạo Đức chẳng chỉ là lời nói, Mà là năng lượng của cõi tâm linh. Mỗi hành động, mỗi câu, mỗi nghĩ, Đều rung vang đến tận thiên đình. Tư tưởng người – hạt giống vô hình, Mà sinh ra hoa của hiện thực. Một ý thiện có thể cứu đời, Một ý ác làm tan bao phúc. Khi lòng trong, vạn vật cũng trong, Khi lòng đục, cảnh đời nghiêng ngả. Người trách Trời – chẳng hay chính mình, Đang dệt quả từ nhân ý lạ. Đạo Đức là dòng năng lượng sáng, Lan khắp nơi, chẳng giới hạn nào. Từ bàn tay biết cho đi nhẹ, Đến ánh mắt biết thương ngọt ngào. Người sống thiện như hương trong gió, Không ai thấy mà lan khắp nơi. Tư tưởng ấy thành nguồn phúc lớn, Gieo yêu thương, gặt ánh mặt trời. Còn ai sống trong lòng ích kỷ, Tự quấn mình bởi khói mê say. Dù có quyền cao danh vọng lớn, Cũng không thoát năng lượng u hoài. Mỗi niệm tâm – như dòng điện sáng, Truyền khắp trời, đến cả không gian. Người có đức, vạn loài cùng hưởng, Người vô tâm, đất cũng hoang tàn. Nếu hiểu được, tư tưởng có hình, Sẽ biết nói năng là phép tạo. Một lời hiền, mở trời xanh biếc, Một lời cay, gió nổi trăng chao. Đạo Đức là năng lượng của Trời, Là phép mầu trong mọi hiện hữu. Người sống đúng, Trời ban tĩnh lặng, Người sai đường, gió nổi vô biên. Khi lòng sáng, cảnh đời trong trẻo, Khi tâm an, mây gió hiền hòa. Một niệm thiện – như tia mặt nhật, Xua tan đêm, thắp sáng bao nhà.
Love
Like
8
1 Bình luận 0 Chia sẽ