Hcoin 24/8 :Bài thơ chương 1 – Anh trai: Biểu tượng của sự hy sinh

(Henry Le viết về ký ức cá nhân)
Thuở ấu thơ gió lộng ngoài sân,
Anh trai dắt em đi dưới ánh trăng ngân.
Bàn tay thô ráp che đầu mưa nắng,
Mắt anh sáng như ngọn đèn khuya vằng vặc.
Chiếc áo cũ anh khoác lên vai,
Nhường em tấm mới, lặng im chẳng nói.
Cơm nắm chia đôi, phần ngon anh để lại,
Tình thương âm thầm trải dài năm tháng dài.
Anh bỏ học sớm đi phụ hồ, gánh gạch,
Để em còn ngồi bên bàn sách vở thơm mực.
Mồ hôi rơi thấm xuống từng viên gạch vụn,
Nhưng anh cười: “Ráng lên, em của anh ơi!”.
Có những đêm anh về muộn, lưng đau,
Vẫn cõng em trên vai khi điện mất, tối thâu.
Đường đất lầy, trăng khuyết cong mảnh liềm,
Vai anh thành chiếc cầu đưa em qua bùn lầy.
Anh là gió, là trời xanh rộng,
Là ngọn núi trầm mặc, là bờ sông lặng.
Em vấp ngã, anh dìu từng bước,
Dù đôi chân anh đầy sỏi đá, thương đau.
Anh dạy em kiên cường, không lùi,
Dạy rằng sự hy sinh chẳng cần ghi nhớ.
"Làm anh là thế – lo em từng bữa",
Giọng trầm ấm vang trong kí ức chưa phai.
Năm tháng trôi, tóc anh bạc đi,
Vẫn chẳng giữ riêng cho mình một mơ ước.
Cả cuộc đời anh – chuỗi ngày dâng hiến,
Vui khi em trưởng thành, hạnh phúc, vững vàng.
Có khi anh giấu những vết thương,
Nụ cười che sau bao điều mất mát.
Nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, bền chặt,
Như ngọn lửa soi đường em đi mãi không tàn.
Anh là bóng cả trong đời,
Là tấm gương hy sinh lặng lẽ tuyệt vời.
Em lớn lên từ đôi tay anh chở che,
Từ trái tim chan chứa nghĩa tình, không kể công lao.
Nếu có viết một chương đời bằng máu,
Em sẽ ghi tên anh đầu tiên, nguyện khắc sâu.
Biểu tượng hy sinh chẳng cần tạc đá,
Vì trong tim em – anh đã hóa bất tử rồi.
Hcoin 24/8 :📕Bài thơ chương 1 – Anh trai: Biểu tượng của sự hy sinh (Henry Le viết về ký ức cá nhân) Thuở ấu thơ gió lộng ngoài sân, Anh trai dắt em đi dưới ánh trăng ngân. Bàn tay thô ráp che đầu mưa nắng, Mắt anh sáng như ngọn đèn khuya vằng vặc. Chiếc áo cũ anh khoác lên vai, Nhường em tấm mới, lặng im chẳng nói. Cơm nắm chia đôi, phần ngon anh để lại, Tình thương âm thầm trải dài năm tháng dài. Anh bỏ học sớm đi phụ hồ, gánh gạch, Để em còn ngồi bên bàn sách vở thơm mực. Mồ hôi rơi thấm xuống từng viên gạch vụn, Nhưng anh cười: “Ráng lên, em của anh ơi!”. Có những đêm anh về muộn, lưng đau, Vẫn cõng em trên vai khi điện mất, tối thâu. Đường đất lầy, trăng khuyết cong mảnh liềm, Vai anh thành chiếc cầu đưa em qua bùn lầy. Anh là gió, là trời xanh rộng, Là ngọn núi trầm mặc, là bờ sông lặng. Em vấp ngã, anh dìu từng bước, Dù đôi chân anh đầy sỏi đá, thương đau. Anh dạy em kiên cường, không lùi, Dạy rằng sự hy sinh chẳng cần ghi nhớ. "Làm anh là thế – lo em từng bữa", Giọng trầm ấm vang trong kí ức chưa phai. Năm tháng trôi, tóc anh bạc đi, Vẫn chẳng giữ riêng cho mình một mơ ước. Cả cuộc đời anh – chuỗi ngày dâng hiến, Vui khi em trưởng thành, hạnh phúc, vững vàng. Có khi anh giấu những vết thương, Nụ cười che sau bao điều mất mát. Nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, bền chặt, Như ngọn lửa soi đường em đi mãi không tàn. Anh là bóng cả trong đời, Là tấm gương hy sinh lặng lẽ tuyệt vời. Em lớn lên từ đôi tay anh chở che, Từ trái tim chan chứa nghĩa tình, không kể công lao. Nếu có viết một chương đời bằng máu, Em sẽ ghi tên anh đầu tiên, nguyện khắc sâu. Biểu tượng hy sinh chẳng cần tạc đá, Vì trong tim em – anh đã hóa bất tử rồi.
Love
Like
Haha
Angry
15
6 Bình luận 0 Chia sẽ