HNI 30/10: Bài thơ Chương 17: Kinh tế đạo đức trong tôn giáo và giáo lý cổ xưa
(Tác giả: HenryLe – Lê Đình Hải)
Từ ngàn xưa, Đạo soi đường sống,
Người biết tu, biết trọng nhân tâm.
Không tham lợi, chẳng vì danh tiếng,
Lấy điều lành làm gốc nuôi thân.
Trong giáo lý, kinh vàng còn đó,
Khuyên con người: “Giữ đạo, dưỡng tâm.”
Tiền của đến – chẳng nên chấp chặt,
Tiền đi rồi – chẳng oán, chẳng hờn.
Phật dạy rõ: “Của người như mộng”,
Giàu không kiêu, nghèo chẳng than thân.
Chỉ tâm tịnh – là kho báu thật,
Của vật ngoài – sớm muộn tan dần.
Đạo Lão nói: “Thuận Trời, giữ giản”,
Coi của tiền như lá bay qua.
Kẻ tích đức – dòng đời sung túc,
Người tham lam – tự diệt phúc nhà.
Khổng Tử dạy: “Chính danh, hành nghĩa”,
Người quân tử – chẳng đoán theo tiền.
Một lời tín – quý hơn ngàn lạng,
Một chữ “Nhân” – sáng cả cõi thiền.
Chúa cũng dạy: “Hãy cho rồi nhận”,
Yêu tha nhân như chính thân mình.
Bàn tay mở – trời cho thêm phúc,
Lòng khép kín – tự giam phúc sinh.
Kinh tế đạo – không tách tôn giáo,
Mà là gốc của đạo làm người.
Khi thương mại dựa trên nhân ái,
Cả xã hội hóa sáng như gương.
Tôn giáo xưa – chẳng dạy từ bỏ,
Mà dạy dùng vật chất đúng nơi.
Tiền và đạo – hai dòng năng lượng,
Một trong, ngoài – cùng hướng về Trời.
Khi nhân loại hiểu sâu chân lý,
Đạo trong đời chẳng cách chi xa.
Kinh tế sáng – vì tâm người sáng,
Phúc an hòa – lan khắp sơn hà.
Giáo lý cổ – chẳng hề lạc hậu,
Là minh châu soi giữa thời kim.
Biết học lại, giữa cơn biến động,
Người và tiền – lại một tâm linh.
  (Tác giả: HenryLe – Lê Đình Hải)
Từ ngàn xưa, Đạo soi đường sống,
Người biết tu, biết trọng nhân tâm.
Không tham lợi, chẳng vì danh tiếng,
Lấy điều lành làm gốc nuôi thân.
Trong giáo lý, kinh vàng còn đó,
Khuyên con người: “Giữ đạo, dưỡng tâm.”
Tiền của đến – chẳng nên chấp chặt,
Tiền đi rồi – chẳng oán, chẳng hờn.
Phật dạy rõ: “Của người như mộng”,
Giàu không kiêu, nghèo chẳng than thân.
Chỉ tâm tịnh – là kho báu thật,
Của vật ngoài – sớm muộn tan dần.
Đạo Lão nói: “Thuận Trời, giữ giản”,
Coi của tiền như lá bay qua.
Kẻ tích đức – dòng đời sung túc,
Người tham lam – tự diệt phúc nhà.
Khổng Tử dạy: “Chính danh, hành nghĩa”,
Người quân tử – chẳng đoán theo tiền.
Một lời tín – quý hơn ngàn lạng,
Một chữ “Nhân” – sáng cả cõi thiền.
Chúa cũng dạy: “Hãy cho rồi nhận”,
Yêu tha nhân như chính thân mình.
Bàn tay mở – trời cho thêm phúc,
Lòng khép kín – tự giam phúc sinh.
Kinh tế đạo – không tách tôn giáo,
Mà là gốc của đạo làm người.
Khi thương mại dựa trên nhân ái,
Cả xã hội hóa sáng như gương.
Tôn giáo xưa – chẳng dạy từ bỏ,
Mà dạy dùng vật chất đúng nơi.
Tiền và đạo – hai dòng năng lượng,
Một trong, ngoài – cùng hướng về Trời.
Khi nhân loại hiểu sâu chân lý,
Đạo trong đời chẳng cách chi xa.
Kinh tế sáng – vì tâm người sáng,
Phúc an hòa – lan khắp sơn hà.
Giáo lý cổ – chẳng hề lạc hậu,
Là minh châu soi giữa thời kim.
Biết học lại, giữa cơn biến động,
Người và tiền – lại một tâm linh.
HNI 30/10: Bài thơ Chương 17: Kinh tế đạo đức trong tôn giáo và giáo lý cổ xưa
(Tác giả: HenryLe – Lê Đình Hải)
Từ ngàn xưa, Đạo soi đường sống,
Người biết tu, biết trọng nhân tâm.
Không tham lợi, chẳng vì danh tiếng,
Lấy điều lành làm gốc nuôi thân.
Trong giáo lý, kinh vàng còn đó,
Khuyên con người: “Giữ đạo, dưỡng tâm.”
Tiền của đến – chẳng nên chấp chặt,
Tiền đi rồi – chẳng oán, chẳng hờn.
Phật dạy rõ: “Của người như mộng”,
Giàu không kiêu, nghèo chẳng than thân.
Chỉ tâm tịnh – là kho báu thật,
Của vật ngoài – sớm muộn tan dần.
Đạo Lão nói: “Thuận Trời, giữ giản”,
Coi của tiền như lá bay qua.
Kẻ tích đức – dòng đời sung túc,
Người tham lam – tự diệt phúc nhà.
Khổng Tử dạy: “Chính danh, hành nghĩa”,
Người quân tử – chẳng đoán theo tiền.
Một lời tín – quý hơn ngàn lạng,
Một chữ “Nhân” – sáng cả cõi thiền.
Chúa cũng dạy: “Hãy cho rồi nhận”,
Yêu tha nhân như chính thân mình.
Bàn tay mở – trời cho thêm phúc,
Lòng khép kín – tự giam phúc sinh.
Kinh tế đạo – không tách tôn giáo,
Mà là gốc của đạo làm người.
Khi thương mại dựa trên nhân ái,
Cả xã hội hóa sáng như gương.
Tôn giáo xưa – chẳng dạy từ bỏ,
Mà dạy dùng vật chất đúng nơi.
Tiền và đạo – hai dòng năng lượng,
Một trong, ngoài – cùng hướng về Trời.
Khi nhân loại hiểu sâu chân lý,
Đạo trong đời chẳng cách chi xa.
Kinh tế sáng – vì tâm người sáng,
Phúc an hòa – lan khắp sơn hà.
Giáo lý cổ – chẳng hề lạc hậu,
Là minh châu soi giữa thời kim.
Biết học lại, giữa cơn biến động,
Người và tiền – lại một tâm linh.
  
  
  
  
  
  English
English