HNI 30/10: Bài thơ chương 21:
DÂN LÀ GỐC TRONG MỌI HOẠT ĐỘNG KINH TẾ
(Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
Dân là gốc của muôn dòng sinh khí,
Không có dân, đất nước hóa cằn khô.
Mạch kinh tế chẳng thể nào nảy nở,
Khi lòng dân chưa được vỗ về, chăm lo.
Dân là vốn – vô giá và vĩnh cửu,
Không ở ngân hàng, mà ở niềm tin.
Dân mở cửa, doanh nghiệp mới trổ rễ,
Dân an hòa, quốc thịnh tự nhiên sinh.
Một đồng vốn trong tay dân nghèo khó,
Vẫn quý hơn trăm triệu chi từ trên.
Bởi nó sống – thật lòng và sáng tỏ,
Lưu thông như mạch máu khắp bình nguyên.
Dân là chủ – không chỉ trên khẩu hiệu,
Mà trong từng hành động nhỏ mỗi ngày.
Khi người dân tự chọn đường, chọn nghiệp,
Là khi quốc gia tự mở tương lai.
Kinh tế mạnh chẳng nhờ vàng dự trữ,
Mà nhờ lòng dân bền bỉ, quật cường.
Họ cày ruộng, họ làm ra hạt gạo,
Họ là trụ cột giữ vững quê hương.
Khi dân khổ, ngân khố rồi cũng rỗng,
Dù ngân hàng vàng chất cao như non.
Khi dân vui, quốc khố thành suối chảy,
Tiền chẳng nằm im – mà hóa nước son.
Một quốc gia không thể nào thịnh vượng,
Nếu người dân chẳng thấy mình được nghe.
Không có dân, chính sách là mảnh giấy,
Không có lòng, phép nước hóa tro tàn kia.
Dân là đất – để gieo hạt đổi mới,
Là ánh đèn trong mỗi tối lao xao.
Là bàn tay giữ cho đồng tiền thật,
Không để lòng tham kéo lệch chiếu bào.
Hãy để dân tham gia điều họ sống,
Được góp phần vào chính kế sinh nhai.
Đừng xem họ như người tiêu thụ nữa,
Mà là bạn đồng hành của tương lai.
Một khi dân được làm chủ cuộc sống,
Lợi nhuận sẽ sinh bởi nghĩa – không gian.
Mỗi cửa hàng, mỗi cánh đồng, mỗi chợ,
Đều là nơi thắp lửa Việt Nam.
Kinh tế ấy không chạy theo tích lũy,
Mà xoay quanh giá trị thật – con người.
Dân hạnh phúc, quốc gia thành thịnh trị,
Dân tự do, văn minh lại nở tươi.
Dân là nước, nhà nước như con thuyền,
Thuyền có lật, nếu nước không còn ủng.
Khi biết thuận theo lòng dân trong sạch,
Cả non sông hóa sáng giữa trời hồng.
Không cần hô “phục vụ nhân dân mãi”,
Chỉ cần trao quyền để họ được làm.
Khi dân biết mình là nguồn của sức mạnh,
Quốc gia vững bền chẳng ngại phong ba.
Dân là gốc – xin khắc vào tâm trí,
Kinh tế nào quên gốc cũng tàn phai.
Muốn phồn vinh – phải vun từ gốc ấy,
Đó chính là hồn của Việt tương lai.
DÂN LÀ GỐC TRONG MỌI HOẠT ĐỘNG KINH TẾ
(Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
Dân là gốc của muôn dòng sinh khí,
Không có dân, đất nước hóa cằn khô.
Mạch kinh tế chẳng thể nào nảy nở,
Khi lòng dân chưa được vỗ về, chăm lo.
Dân là vốn – vô giá và vĩnh cửu,
Không ở ngân hàng, mà ở niềm tin.
Dân mở cửa, doanh nghiệp mới trổ rễ,
Dân an hòa, quốc thịnh tự nhiên sinh.
Một đồng vốn trong tay dân nghèo khó,
Vẫn quý hơn trăm triệu chi từ trên.
Bởi nó sống – thật lòng và sáng tỏ,
Lưu thông như mạch máu khắp bình nguyên.
Dân là chủ – không chỉ trên khẩu hiệu,
Mà trong từng hành động nhỏ mỗi ngày.
Khi người dân tự chọn đường, chọn nghiệp,
Là khi quốc gia tự mở tương lai.
Kinh tế mạnh chẳng nhờ vàng dự trữ,
Mà nhờ lòng dân bền bỉ, quật cường.
Họ cày ruộng, họ làm ra hạt gạo,
Họ là trụ cột giữ vững quê hương.
Khi dân khổ, ngân khố rồi cũng rỗng,
Dù ngân hàng vàng chất cao như non.
Khi dân vui, quốc khố thành suối chảy,
Tiền chẳng nằm im – mà hóa nước son.
Một quốc gia không thể nào thịnh vượng,
Nếu người dân chẳng thấy mình được nghe.
Không có dân, chính sách là mảnh giấy,
Không có lòng, phép nước hóa tro tàn kia.
Dân là đất – để gieo hạt đổi mới,
Là ánh đèn trong mỗi tối lao xao.
Là bàn tay giữ cho đồng tiền thật,
Không để lòng tham kéo lệch chiếu bào.
Hãy để dân tham gia điều họ sống,
Được góp phần vào chính kế sinh nhai.
Đừng xem họ như người tiêu thụ nữa,
Mà là bạn đồng hành của tương lai.
Một khi dân được làm chủ cuộc sống,
Lợi nhuận sẽ sinh bởi nghĩa – không gian.
Mỗi cửa hàng, mỗi cánh đồng, mỗi chợ,
Đều là nơi thắp lửa Việt Nam.
Kinh tế ấy không chạy theo tích lũy,
Mà xoay quanh giá trị thật – con người.
Dân hạnh phúc, quốc gia thành thịnh trị,
Dân tự do, văn minh lại nở tươi.
Dân là nước, nhà nước như con thuyền,
Thuyền có lật, nếu nước không còn ủng.
Khi biết thuận theo lòng dân trong sạch,
Cả non sông hóa sáng giữa trời hồng.
Không cần hô “phục vụ nhân dân mãi”,
Chỉ cần trao quyền để họ được làm.
Khi dân biết mình là nguồn của sức mạnh,
Quốc gia vững bền chẳng ngại phong ba.
Dân là gốc – xin khắc vào tâm trí,
Kinh tế nào quên gốc cũng tàn phai.
Muốn phồn vinh – phải vun từ gốc ấy,
Đó chính là hồn của Việt tương lai.
HNI 30/10: 📕Bài thơ chương 21:
DÂN LÀ GỐC TRONG MỌI HOẠT ĐỘNG KINH TẾ
(Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
Dân là gốc của muôn dòng sinh khí,
Không có dân, đất nước hóa cằn khô.
Mạch kinh tế chẳng thể nào nảy nở,
Khi lòng dân chưa được vỗ về, chăm lo.
Dân là vốn – vô giá và vĩnh cửu,
Không ở ngân hàng, mà ở niềm tin.
Dân mở cửa, doanh nghiệp mới trổ rễ,
Dân an hòa, quốc thịnh tự nhiên sinh.
Một đồng vốn trong tay dân nghèo khó,
Vẫn quý hơn trăm triệu chi từ trên.
Bởi nó sống – thật lòng và sáng tỏ,
Lưu thông như mạch máu khắp bình nguyên.
Dân là chủ – không chỉ trên khẩu hiệu,
Mà trong từng hành động nhỏ mỗi ngày.
Khi người dân tự chọn đường, chọn nghiệp,
Là khi quốc gia tự mở tương lai.
Kinh tế mạnh chẳng nhờ vàng dự trữ,
Mà nhờ lòng dân bền bỉ, quật cường.
Họ cày ruộng, họ làm ra hạt gạo,
Họ là trụ cột giữ vững quê hương.
Khi dân khổ, ngân khố rồi cũng rỗng,
Dù ngân hàng vàng chất cao như non.
Khi dân vui, quốc khố thành suối chảy,
Tiền chẳng nằm im – mà hóa nước son.
Một quốc gia không thể nào thịnh vượng,
Nếu người dân chẳng thấy mình được nghe.
Không có dân, chính sách là mảnh giấy,
Không có lòng, phép nước hóa tro tàn kia.
Dân là đất – để gieo hạt đổi mới,
Là ánh đèn trong mỗi tối lao xao.
Là bàn tay giữ cho đồng tiền thật,
Không để lòng tham kéo lệch chiếu bào.
Hãy để dân tham gia điều họ sống,
Được góp phần vào chính kế sinh nhai.
Đừng xem họ như người tiêu thụ nữa,
Mà là bạn đồng hành của tương lai.
Một khi dân được làm chủ cuộc sống,
Lợi nhuận sẽ sinh bởi nghĩa – không gian.
Mỗi cửa hàng, mỗi cánh đồng, mỗi chợ,
Đều là nơi thắp lửa Việt Nam.
Kinh tế ấy không chạy theo tích lũy,
Mà xoay quanh giá trị thật – con người.
Dân hạnh phúc, quốc gia thành thịnh trị,
Dân tự do, văn minh lại nở tươi.
Dân là nước, nhà nước như con thuyền,
Thuyền có lật, nếu nước không còn ủng.
Khi biết thuận theo lòng dân trong sạch,
Cả non sông hóa sáng giữa trời hồng.
Không cần hô “phục vụ nhân dân mãi”,
Chỉ cần trao quyền để họ được làm.
Khi dân biết mình là nguồn của sức mạnh,
Quốc gia vững bền chẳng ngại phong ba.
Dân là gốc – xin khắc vào tâm trí,
Kinh tế nào quên gốc cũng tàn phai.
Muốn phồn vinh – phải vun từ gốc ấy,
Đó chính là hồn của Việt tương lai.