HNI 3/11: bài thơ chương 1
BÀI THƠ: VĂN HÓA TRONG ĐẠO TRỜI
(Thơ 32 câu – dành cho Chương 1: Khái niệm văn hóa trong Đạo Trời)
Văn hóa là nhịp thở của Đạo trong người,
Là hơi ấm Trời gửi vào tim Đất.
Từ hạt sương mai rơi xuống cỏ,
Cũng đã ẩn trong đó lời của Trời xưa.
Văn hóa không phải tiếng nói hay chữ viết,
Mà là linh hồn đang ngân giữa muôn tâm.
Khi con người cúi đầu biết lễ,
Là khi Đạo soi sáng trong nhân tâm.
Từ lúc Trời mở mắt nhìn nhân thế,
Ánh sáng Đạo đã hóa thành dòng chảy.
Chảy qua từng giọt máu Việt,
Chảy qua từng giọt lệ, nụ cười, niềm tin.
Văn hóa – không tạo ra, mà được cảm,
Như hương sen tỏa nhẹ giữa hồ sâu.
Nó không đến từ những điều học thuộc,
Mà từ lòng người biết thuận Đạo, sống theo nhau.
Trời sinh người để phản chiếu Trời,
Người sống đúng, Trời trong, Đất lặng.
Khi một dân tộc hiểu nguồn cội của Đạo,
Thì văn hóa họ sáng như vì sao Bắc Đẩu.
Đạo là gốc, Văn là hoa,
Hoa nở đến đâu, hương lan đến đó.
Nếu mất gốc, hoa chỉ là sắc giả,
Nếu giữ Đạo, hoa sẽ mãi không tàn.
Văn hóa Việt – dòng sông không ngừng nghỉ,
Trôi qua nghìn năm, vẫn đượm mùi hồn nước.
Trong câu ca dao, lời ru, tiếng trống,
Có bóng dáng Trời soi sáng hồn dân.
Đạo dạy ta biết hòa với Đất,
Văn hóa dạy ta sống vì Người.
Một bên là cội nguồn tĩnh tại,
Một bên là dòng chảy muôn đời.
Đạo là “vô vi” nhưng sinh ra muôn hữu,
Văn hóa là hữu hình của Đạo vô biên.
Người hiểu Văn hóa là người đã chạm Đạo,
Người sống có Đạo, tự khắc hóa thành Văn.
Trời không nói, nhưng Đạo vang trong gió,
Người không dạy, nhưng Văn tự nảy sinh.
Từ một cánh đồng, một giọt mồ hôi,
Cũng có thể thành kinh điển của nhân sinh.
Khi lòng người thuận Trời, văn hóa nở,
Khi trái lòng, văn hóa héo khô.
Đạo không xa – chỉ là hơi thở,
Nhưng ai biết lắng nghe mới thấy được nguồn vô.
Văn hóa không chỉ là y phục, nghi lễ,
Mà là cách con người cư xử với nhau.
Một ánh mắt biết thương, một lời nói biết nhường,
Cũng là biểu hiện của Đạo trong đời sống.
Nếu một ngày nhân loại quên mất Đạo,
Thì văn hóa chỉ còn là tượng đá không hồn.
Nhưng khi từng người sống lại với Chân – Thiện – Mỹ,
Thì Đạo và Văn lại hòa vào một.
HNI 3/11: 📕 bài thơ chương 1 BÀI THƠ: VĂN HÓA TRONG ĐẠO TRỜI (Thơ 32 câu – dành cho Chương 1: Khái niệm văn hóa trong Đạo Trời) Văn hóa là nhịp thở của Đạo trong người, Là hơi ấm Trời gửi vào tim Đất. Từ hạt sương mai rơi xuống cỏ, Cũng đã ẩn trong đó lời của Trời xưa. Văn hóa không phải tiếng nói hay chữ viết, Mà là linh hồn đang ngân giữa muôn tâm. Khi con người cúi đầu biết lễ, Là khi Đạo soi sáng trong nhân tâm. Từ lúc Trời mở mắt nhìn nhân thế, Ánh sáng Đạo đã hóa thành dòng chảy. Chảy qua từng giọt máu Việt, Chảy qua từng giọt lệ, nụ cười, niềm tin. Văn hóa – không tạo ra, mà được cảm, Như hương sen tỏa nhẹ giữa hồ sâu. Nó không đến từ những điều học thuộc, Mà từ lòng người biết thuận Đạo, sống theo nhau. Trời sinh người để phản chiếu Trời, Người sống đúng, Trời trong, Đất lặng. Khi một dân tộc hiểu nguồn cội của Đạo, Thì văn hóa họ sáng như vì sao Bắc Đẩu. Đạo là gốc, Văn là hoa, Hoa nở đến đâu, hương lan đến đó. Nếu mất gốc, hoa chỉ là sắc giả, Nếu giữ Đạo, hoa sẽ mãi không tàn. Văn hóa Việt – dòng sông không ngừng nghỉ, Trôi qua nghìn năm, vẫn đượm mùi hồn nước. Trong câu ca dao, lời ru, tiếng trống, Có bóng dáng Trời soi sáng hồn dân. Đạo dạy ta biết hòa với Đất, Văn hóa dạy ta sống vì Người. Một bên là cội nguồn tĩnh tại, Một bên là dòng chảy muôn đời. Đạo là “vô vi” nhưng sinh ra muôn hữu, Văn hóa là hữu hình của Đạo vô biên. Người hiểu Văn hóa là người đã chạm Đạo, Người sống có Đạo, tự khắc hóa thành Văn. Trời không nói, nhưng Đạo vang trong gió, Người không dạy, nhưng Văn tự nảy sinh. Từ một cánh đồng, một giọt mồ hôi, Cũng có thể thành kinh điển của nhân sinh. Khi lòng người thuận Trời, văn hóa nở, Khi trái lòng, văn hóa héo khô. Đạo không xa – chỉ là hơi thở, Nhưng ai biết lắng nghe mới thấy được nguồn vô. Văn hóa không chỉ là y phục, nghi lễ, Mà là cách con người cư xử với nhau. Một ánh mắt biết thương, một lời nói biết nhường, Cũng là biểu hiện của Đạo trong đời sống. Nếu một ngày nhân loại quên mất Đạo, Thì văn hóa chỉ còn là tượng đá không hồn. Nhưng khi từng người sống lại với Chân – Thiện – Mỹ, Thì Đạo và Văn lại hòa vào một.
Love
Like
6
0 Comments 0 Shares