HNI 3/11 - B13 QUYỂN 7: ĐẠO TRỜI & VĂN HÓA

Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải
Thuộc Bộ Sách Trắng: ĐẠO TRỜI – THUẬN LÒNG DÂN

Chương 1: Khái niệm văn hóa trong Đạo Trời
1. Văn hóa – hơi thở của Trời trong lòng người
Văn hóa không phải chỉ là những nghi lễ, phong tục hay lễ hội bên ngoài. Văn hóa là linh hồn của một dân tộc, là hơi thở của Trời được gửi vào trong tâm hồn con người.
Khi con người sống thuận theo Trời – biết yêu thương, biết kính trọng, biết giữ lòng trong sáng – thì đó chính là lúc văn hóa được sinh ra, lớn lên và lan tỏa.
Từ thuở sơ khai, khi con người còn chưa biết đến chữ viết hay tôn giáo, đã có một thứ ánh sáng mơ hồ soi rọi trong tâm họ – ánh sáng của Đạo Trời. Nó khiến họ biết cúi đầu trước thiên nhiên, biết cảm tạ trước giọt mưa, biết sợ hãi khi làm điều trái lẽ. Chính trong sự kính sợ và yêu thương ấy, văn hóa hình thành như một phản chiếu của Thiên Đạo trong nhân tâm.
Mỗi khi một người biết cúi đầu cảm ơn, biết nhường nhịn, biết tha thứ, thì trong khoảnh khắc đó, họ đang sống trong văn hóa. Và khi cả một cộng đồng cùng hướng về điều thiện, cùng nuôi dưỡng lòng nhân ái, thì cộng đồng ấy đang hòa vào Đạo Trời.
Vì thế, văn hóa không phải là sản phẩm của con người, mà là sự đồng thanh tương ứng giữa Trời và Người.

2. Đạo Trời – cội nguồn của mọi giá trị nhân sinh
Trời không nói, nhưng Trời dạy.
Đạo Trời không viết trong sách, không giảng trên bục, mà viết trong từng chiếc lá, từng giọt nước, từng hơi thở của sinh linh. Con người, khi lắng nghe thiên nhiên, là khi họ đang học bài học đầu tiên của Đạo Trời – bài học về sự quân bình, nhân hậu và chu trình sinh diệt.
Đạo Trời là nguyên lý tuyệt đối của sự sống – nơi mọi vật tồn tại trong mối liên kết vô hình, không tranh đoạt mà vẫn thịnh vượng, không chiếm hữu mà vẫn phong phú.
Mặt trời soi chiếu không phân biệt giàu nghèo, cơn mưa rơi xuống không lựa chọn người hiền hay kẻ dữ – đó là văn hóa của Trời: bao dung, vô tư, bình đẳng.
Con người, khi biết thuận theo Đạo Trời, thì hành vi của họ cũng mang
HNI 3/11 - B13 📘 QUYỂN 7: ĐẠO TRỜI & VĂN HÓA Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải Thuộc Bộ Sách Trắng: ĐẠO TRỜI – THUẬN LÒNG DÂN 🌺Chương 1: Khái niệm văn hóa trong Đạo Trời 1. Văn hóa – hơi thở của Trời trong lòng người Văn hóa không phải chỉ là những nghi lễ, phong tục hay lễ hội bên ngoài. Văn hóa là linh hồn của một dân tộc, là hơi thở của Trời được gửi vào trong tâm hồn con người. Khi con người sống thuận theo Trời – biết yêu thương, biết kính trọng, biết giữ lòng trong sáng – thì đó chính là lúc văn hóa được sinh ra, lớn lên và lan tỏa. Từ thuở sơ khai, khi con người còn chưa biết đến chữ viết hay tôn giáo, đã có một thứ ánh sáng mơ hồ soi rọi trong tâm họ – ánh sáng của Đạo Trời. Nó khiến họ biết cúi đầu trước thiên nhiên, biết cảm tạ trước giọt mưa, biết sợ hãi khi làm điều trái lẽ. Chính trong sự kính sợ và yêu thương ấy, văn hóa hình thành như một phản chiếu của Thiên Đạo trong nhân tâm. Mỗi khi một người biết cúi đầu cảm ơn, biết nhường nhịn, biết tha thứ, thì trong khoảnh khắc đó, họ đang sống trong văn hóa. Và khi cả một cộng đồng cùng hướng về điều thiện, cùng nuôi dưỡng lòng nhân ái, thì cộng đồng ấy đang hòa vào Đạo Trời. Vì thế, văn hóa không phải là sản phẩm của con người, mà là sự đồng thanh tương ứng giữa Trời và Người. 2. Đạo Trời – cội nguồn của mọi giá trị nhân sinh Trời không nói, nhưng Trời dạy. Đạo Trời không viết trong sách, không giảng trên bục, mà viết trong từng chiếc lá, từng giọt nước, từng hơi thở của sinh linh. Con người, khi lắng nghe thiên nhiên, là khi họ đang học bài học đầu tiên của Đạo Trời – bài học về sự quân bình, nhân hậu và chu trình sinh diệt. Đạo Trời là nguyên lý tuyệt đối của sự sống – nơi mọi vật tồn tại trong mối liên kết vô hình, không tranh đoạt mà vẫn thịnh vượng, không chiếm hữu mà vẫn phong phú. Mặt trời soi chiếu không phân biệt giàu nghèo, cơn mưa rơi xuống không lựa chọn người hiền hay kẻ dữ – đó là văn hóa của Trời: bao dung, vô tư, bình đẳng. Con người, khi biết thuận theo Đạo Trời, thì hành vi của họ cũng mang
Love
Haha
5
0 Comments 0 Shares