HNI 4-11
Bài Thơ Chương 3: “KHI LINH HỒN NHỚ LẠI”

Ta đến đây, không phải để học thêm,
Mà để nhớ lại điều đã biết.
Không phải để tìm câu trả lời,
Mà để sống trong sự nhận ra.

Linh hồn đi qua muôn đời,
Mang theo hạt sáng của vĩnh cửu.
Mỗi giọt lệ, mỗi nụ cười,
Đều là ký ức của ánh sáng đang mở ra.

Trong tim, tiếng gọi vang lên lặng lẽ:
“Ngươi đã từng là Ta – và Ta chưa từng rời ngươi.”
Từng tế bào bắt đầu hát,
Bản nhạc của Nhớ Lại khẽ ngân vang.

Không còn sợ hãi,
Không còn vội vàng,
Ta bước giữa đời như người tỉnh mộng,
Mỗi hơi thở là một lời cảm ơn.

Thế giới không đổi,
Chỉ có ánh mắt ta đổi.
Tất cả giờ đây đều linh thiêng,
Vì ta nhìn bằng đôi mắt của Tâm Thức.

Và trong tĩnh lặng,
Một giọng nói mỉm cười:
“Chào mừng ngươi, linh hồn đã nhớ.
Hãy tiếp tục – ánh sáng cần ngươi.”
HNI 4-11 Bài Thơ Chương 3: “KHI LINH HỒN NHỚ LẠI” Ta đến đây, không phải để học thêm, Mà để nhớ lại điều đã biết. Không phải để tìm câu trả lời, Mà để sống trong sự nhận ra. Linh hồn đi qua muôn đời, Mang theo hạt sáng của vĩnh cửu. Mỗi giọt lệ, mỗi nụ cười, Đều là ký ức của ánh sáng đang mở ra. Trong tim, tiếng gọi vang lên lặng lẽ: “Ngươi đã từng là Ta – và Ta chưa từng rời ngươi.” Từng tế bào bắt đầu hát, Bản nhạc của Nhớ Lại khẽ ngân vang. Không còn sợ hãi, Không còn vội vàng, Ta bước giữa đời như người tỉnh mộng, Mỗi hơi thở là một lời cảm ơn. Thế giới không đổi, Chỉ có ánh mắt ta đổi. Tất cả giờ đây đều linh thiêng, Vì ta nhìn bằng đôi mắt của Tâm Thức. Và trong tĩnh lặng, Một giọng nói mỉm cười: “Chào mừng ngươi, linh hồn đã nhớ. Hãy tiếp tục – ánh sáng cần ngươi.”
Love
Like
Wow
7
1 Comments 0 Shares