HNI 4-11
Bài Thơ Chương 2– “TÁI SINH”

Giữa tro tàn của những niềm tin cũ,
Một tia sáng nhỏ nhoi len qua bóng tối.
Không ai nghe, không ai thấy,
Chỉ có linh hồn khẽ mỉm cười – “Ta đang sống lại.”

Cái tôi rơi xuống như lớp vỏ khô,
Để lộ ra một bầu trời trong suốt.
Ta không cần cố gắng nữa,
Vì Ánh Sáng đã làm phần việc của mình.

Mọi vết thương đều có tiếng hát,
Mọi nỗi buồn đều mang bài học ẩn giấu.
Ta không đi tìm điều mới,
Chỉ đang nhớ lại điều xưa cũ nhất – Chính Ta.

Trái tim mở ra như đóa sen nở,
Giữa bùn đất của cuộc đời trần thế.
Tái sinh không ở thiên đường,
Mà ở ngay đây – giữa một hơi thở an nhiên.

Ta đã từng sợ mất,
Giờ chỉ còn biết ơn vì được trở về.
Bản ngã tan, linh hồn trỗi dậy,
Nhẹ như khói, sáng như bình minh.

Không còn cần câu trả lời,
Vì mọi câu hỏi đã tan trong tĩnh lặng.
Ta là hạt bụi,
Nhưng trong hạt bụi – chứa cả Vũ trụ vô biên.
HNI 4-11 Bài Thơ Chương 2– “TÁI SINH” Giữa tro tàn của những niềm tin cũ, Một tia sáng nhỏ nhoi len qua bóng tối. Không ai nghe, không ai thấy, Chỉ có linh hồn khẽ mỉm cười – “Ta đang sống lại.” Cái tôi rơi xuống như lớp vỏ khô, Để lộ ra một bầu trời trong suốt. Ta không cần cố gắng nữa, Vì Ánh Sáng đã làm phần việc của mình. Mọi vết thương đều có tiếng hát, Mọi nỗi buồn đều mang bài học ẩn giấu. Ta không đi tìm điều mới, Chỉ đang nhớ lại điều xưa cũ nhất – Chính Ta. Trái tim mở ra như đóa sen nở, Giữa bùn đất của cuộc đời trần thế. Tái sinh không ở thiên đường, Mà ở ngay đây – giữa một hơi thở an nhiên. Ta đã từng sợ mất, Giờ chỉ còn biết ơn vì được trở về. Bản ngã tan, linh hồn trỗi dậy, Nhẹ như khói, sáng như bình minh. Không còn cần câu trả lời, Vì mọi câu hỏi đã tan trong tĩnh lặng. Ta là hạt bụi, Nhưng trong hạt bụi – chứa cả Vũ trụ vô biên.
Like
2
0 Bình luận 0 Chia sẽ