HNI 4-11
Bài Thơ Chương 5:“VƯỢT KHỎI GIỚI HẠN”

Ta từng nghĩ thế giới chật hẹp,
Nhưng thật ra, tâm ta mới là chiếc lồng.
Ta từng cố phá tường bên ngoài,
Mà quên mất, chìa khóa nằm trong tim.

Mỗi ý nghĩ là một bức tường nhỏ,
Mỗi nỗi sợ là viên gạch ta tự đặt.
Ta xây nhà tù bằng niềm tin hạn hẹp,
Rồi cầu nguyện cho tự do.

Vũ trụ cười, dịu dàng bảo:
“Cánh cửa mở rồi – chỉ là ngươi chưa nhìn.”
Giới hạn không thật –
Nó sống bằng năng lượng của sự tin tưởng.

Ta thôi sợ, bức tường tan,
Thực tại mở ra như cánh đồng ánh sáng.
Không còn trong – ngoài,
Không còn trước – sau,
Chỉ còn bây giờ – vô tận.

Ta nhận ra, mình không phải người đi tìm,
Mà là ánh sáng tự soi mình trong gương.
Ta không cần “hơn”,
Vì ta đã là tất cả.

Khi tâm mở, năng lượng tràn,
Thế giới cúi chào như người bạn cũ.
Không còn “khả năng” hay “không thể”,
Chỉ có dòng chảy đang gọi tên ta.

Ta nhìn trời – bầu trời không biên,
Ta nhắm mắt – vũ trụ trong tim mở rộng.
Ta mỉm cười – và thấy rõ:
Giới hạn chỉ tồn tại khi ta quên mình là Ai.

Tự do không ở cuối con đường,
Tự do là cách ta bước đi.
Khi ta sống bằng tâm vô hạn,
Mọi bước chân hóa phép màu.

Ta chẳng còn tìm câu trả lời,
Vì ta chính là câu hỏi và đáp án.
Trong tĩnh lặng, ta nghe Vũ trụ nói khẽ:
“Ngươi chưa từng bị giới hạn –
Chỉ là ngươi từng tin như thế.”
HNI 4-11 Bài Thơ Chương 5:“VƯỢT KHỎI GIỚI HẠN” Ta từng nghĩ thế giới chật hẹp, Nhưng thật ra, tâm ta mới là chiếc lồng. Ta từng cố phá tường bên ngoài, Mà quên mất, chìa khóa nằm trong tim. Mỗi ý nghĩ là một bức tường nhỏ, Mỗi nỗi sợ là viên gạch ta tự đặt. Ta xây nhà tù bằng niềm tin hạn hẹp, Rồi cầu nguyện cho tự do. Vũ trụ cười, dịu dàng bảo: “Cánh cửa mở rồi – chỉ là ngươi chưa nhìn.” Giới hạn không thật – Nó sống bằng năng lượng của sự tin tưởng. Ta thôi sợ, bức tường tan, Thực tại mở ra như cánh đồng ánh sáng. Không còn trong – ngoài, Không còn trước – sau, Chỉ còn bây giờ – vô tận. Ta nhận ra, mình không phải người đi tìm, Mà là ánh sáng tự soi mình trong gương. Ta không cần “hơn”, Vì ta đã là tất cả. Khi tâm mở, năng lượng tràn, Thế giới cúi chào như người bạn cũ. Không còn “khả năng” hay “không thể”, Chỉ có dòng chảy đang gọi tên ta. Ta nhìn trời – bầu trời không biên, Ta nhắm mắt – vũ trụ trong tim mở rộng. Ta mỉm cười – và thấy rõ: Giới hạn chỉ tồn tại khi ta quên mình là Ai. Tự do không ở cuối con đường, Tự do là cách ta bước đi. Khi ta sống bằng tâm vô hạn, Mọi bước chân hóa phép màu. Ta chẳng còn tìm câu trả lời, Vì ta chính là câu hỏi và đáp án. Trong tĩnh lặng, ta nghe Vũ trụ nói khẽ: “Ngươi chưa từng bị giới hạn – Chỉ là ngươi từng tin như thế.”
Like
Love
5
0 Bình luận 0 Chia sẽ