HNI 4/11:
CHƯƠNG 1: SỰ KẾT THÚC CỦA CÁI CŨ – KHỞI ĐẦU CHO TÂM THỨC VÔ HẠN
Henry Lê – Lê Đình Hải
1. MỞ ĐẦU – Khi Vũ trụ bắt đầu lại từ chính sự kết thúc
Mỗi chu kỳ tiến hóa đều khởi đầu bằng một sự kết thúc.
Cũng như hạt giống phải nứt vỏ để thành cây, con người phải để cái cũ tan rã thì mới có thể bước vào miền vô hạn của Tâm Thức.
Cái cũ ở đây không chỉ là những khuôn mẫu tư duy, niềm tin hay nỗi sợ — mà còn là toàn bộ cấu trúc nhận thức đã từng định nghĩa “Tôi là ai”.
Thế giới hôm nay đang đi qua một cuộc lột xác vĩ đại: giá trị vật chất dần nhường chỗ cho giá trị tinh thần; tri thức khô cứng chuyển hóa thành trí tuệ sống động; và con người – thay vì tìm kiếm sức mạnh bên ngoài – bắt đầu nhìn vào bên trong như một cánh cửa dẫn tới Vô Hạn.
2. TAN RÃ – Sự sụp đổ cần thiết
Đừng sợ khi mọi thứ quanh bạn dường như đổ nát.
Đó không phải là sự trừng phạt, mà là sự thanh lọc của Vũ trụ.
Khi năng lượng cũ không còn phù hợp, nó tự sụp để nhường chỗ cho năng lượng mới.
Những mối quan hệ tan vỡ, những công việc không còn ý nghĩa, những niềm tin cũ kỹ… tất cả đang rời đi để bạn trở nên trống rỗng – nhưng tự do.
Chính trong khoảng trống đó, Tâm Thức Vô Hạn trỗi dậy.
Bởi chỉ khi không còn bị chi phối bởi nỗi sợ, con người mới nhìn thấy chính mình là đấng sáng tạo đang học cách nhớ lại quyền năng của mình.
3. NHẬN RA – Khi kết thúc là khởi đầu
Khi một cánh cửa đóng lại, hàng ngàn cánh cửa khác mở ra trong tâm thức.
Khi một bản ngã rơi xuống, linh hồn được giải phóng.
Thức tỉnh không đến từ sự cố gắng, mà từ sự buông xuôi có ý thức – khi ta thôi chống lại, thôi diễn, thôi gồng – và chỉ còn là.
Sự kết thúc của cái cũ không hủy diệt bạn, nó giải phóng bạn.
Giống như nước không thể đổ vào ly đầy, Tâm Thức Vô Hạn chỉ có thể thấm vào khi bạn cho phép cái cũ tan đi.
Bạn không mất gì cả – bạn chỉ trở về với chính mình.
4. KHỞI NGUỒN – Vô hạn không ở phía trước, mà ở bên trong
Tâm Thức Vô Hạn không phải là điều bạn đạt được, mà là điều bạn nhớ lại.
Nó vẫn luôn ở đó – như bầu trời sau mây, như ánh sáng sau đêm tối.
Bạn không cần leo lên cao để chạm tới, mà chỉ cần quay vào trong và nhận ra: Mình chưa bao giờ tách khỏi Vũ trụ.
Bản ngã là câu chuyện.
Tâm Thức là khoảng lặng.
HNI 4/11: CHƯƠNG 1: SỰ KẾT THÚC CỦA CÁI CŨ – KHỞI ĐẦU CHO TÂM THỨC VÔ HẠN Henry Lê – Lê Đình Hải 1. MỞ ĐẦU – Khi Vũ trụ bắt đầu lại từ chính sự kết thúc Mỗi chu kỳ tiến hóa đều khởi đầu bằng một sự kết thúc. Cũng như hạt giống phải nứt vỏ để thành cây, con người phải để cái cũ tan rã thì mới có thể bước vào miền vô hạn của Tâm Thức. Cái cũ ở đây không chỉ là những khuôn mẫu tư duy, niềm tin hay nỗi sợ — mà còn là toàn bộ cấu trúc nhận thức đã từng định nghĩa “Tôi là ai”. Thế giới hôm nay đang đi qua một cuộc lột xác vĩ đại: giá trị vật chất dần nhường chỗ cho giá trị tinh thần; tri thức khô cứng chuyển hóa thành trí tuệ sống động; và con người – thay vì tìm kiếm sức mạnh bên ngoài – bắt đầu nhìn vào bên trong như một cánh cửa dẫn tới Vô Hạn. 2. TAN RÃ – Sự sụp đổ cần thiết Đừng sợ khi mọi thứ quanh bạn dường như đổ nát. Đó không phải là sự trừng phạt, mà là sự thanh lọc của Vũ trụ. Khi năng lượng cũ không còn phù hợp, nó tự sụp để nhường chỗ cho năng lượng mới. Những mối quan hệ tan vỡ, những công việc không còn ý nghĩa, những niềm tin cũ kỹ… tất cả đang rời đi để bạn trở nên trống rỗng – nhưng tự do. Chính trong khoảng trống đó, Tâm Thức Vô Hạn trỗi dậy. Bởi chỉ khi không còn bị chi phối bởi nỗi sợ, con người mới nhìn thấy chính mình là đấng sáng tạo đang học cách nhớ lại quyền năng của mình. 3. NHẬN RA – Khi kết thúc là khởi đầu Khi một cánh cửa đóng lại, hàng ngàn cánh cửa khác mở ra trong tâm thức. Khi một bản ngã rơi xuống, linh hồn được giải phóng. Thức tỉnh không đến từ sự cố gắng, mà từ sự buông xuôi có ý thức – khi ta thôi chống lại, thôi diễn, thôi gồng – và chỉ còn là. Sự kết thúc của cái cũ không hủy diệt bạn, nó giải phóng bạn. Giống như nước không thể đổ vào ly đầy, Tâm Thức Vô Hạn chỉ có thể thấm vào khi bạn cho phép cái cũ tan đi. Bạn không mất gì cả – bạn chỉ trở về với chính mình. 4. KHỞI NGUỒN – Vô hạn không ở phía trước, mà ở bên trong Tâm Thức Vô Hạn không phải là điều bạn đạt được, mà là điều bạn nhớ lại. Nó vẫn luôn ở đó – như bầu trời sau mây, như ánh sáng sau đêm tối. Bạn không cần leo lên cao để chạm tới, mà chỉ cần quay vào trong và nhận ra: Mình chưa bao giờ tách khỏi Vũ trụ. Bản ngã là câu chuyện. Tâm Thức là khoảng lặng.
Like
Love
Angry
11
1 Bình luận 0 Chia sẽ