HNI 4-11 - B12.
BÀI THƠ CHƯƠNG 4 : “NHỚ RA”

Không phải ta thay đổi,
Chỉ là ta nhớ lại thôi.
Bao năm tìm kiếm ánh sáng,
Để rồi phát hiện – ánh sáng vẫn ở trong tim.

Ta đã từng chạy,
Trên con đường tưởng dẫn đến bình an.
Nhưng bình an chưa bao giờ rời ta,
Chỉ bị che bởi tiếng ồn của ý nghĩ.

Ta cố leo lên cao để gặp Thượng Đế,
Nhưng Ngài thì thầm: “Con đang đứng trong Ta.”
Ta tìm cách hoàn hảo,
Nhưng chính sự không hoàn hảo làm nên trọn vẹn.

Buông là hành động dũng cảm nhất,
Không phải vì yếu,
Mà vì tin tưởng tuyệt đối –
Rằng Vũ trụ luôn biết đường.

Khi ta thôi cố gắng trở thành,
Ta bắt đầu là.
Khi ta thôi tìm kiếm bên ngoài,
Cửa bên trong tự mở.

Mọi nỗi đau từng đến,
Đều là thầy dạy ta nhận ra Ánh Sáng.
Mọi mất mát từng có,
Đều là cách Vũ trụ trả ta về chính mình.

Ta không còn cầu nguyện để được ban phước,
Vì chính hơi thở này đã là ân huệ.
Ta không cần chứng minh bản thân,
Vì trong tĩnh lặng, Ta và Vũ trụ là Một.

Khi ta nhìn bằng đôi mắt của linh hồn,
Thế giới không còn đối lập.
Ánh sáng và bóng tối nhảy múa cùng nhau,
Trong điệu vũ của Nhận Biết.

Thức tỉnh không phải là thay đổi,
Mà là tan vào điều vốn sẵn có.
Không còn con đường nào để đi,
Vì ta đã ở nhà – từ thuở ban đầu.

Và trong giây phút đó,
Khi ta hoàn toàn buông,
Một giọt nước mắt lăn nhẹ,
Và Vũ trụ mỉm cười – “Ngươi đã nhớ ra.”
HNI 4-11 - B12. BÀI THƠ CHƯƠNG 4 : “NHỚ RA” Không phải ta thay đổi, Chỉ là ta nhớ lại thôi. Bao năm tìm kiếm ánh sáng, Để rồi phát hiện – ánh sáng vẫn ở trong tim. Ta đã từng chạy, Trên con đường tưởng dẫn đến bình an. Nhưng bình an chưa bao giờ rời ta, Chỉ bị che bởi tiếng ồn của ý nghĩ. Ta cố leo lên cao để gặp Thượng Đế, Nhưng Ngài thì thầm: “Con đang đứng trong Ta.” Ta tìm cách hoàn hảo, Nhưng chính sự không hoàn hảo làm nên trọn vẹn. Buông là hành động dũng cảm nhất, Không phải vì yếu, Mà vì tin tưởng tuyệt đối – Rằng Vũ trụ luôn biết đường. Khi ta thôi cố gắng trở thành, Ta bắt đầu là. Khi ta thôi tìm kiếm bên ngoài, Cửa bên trong tự mở. Mọi nỗi đau từng đến, Đều là thầy dạy ta nhận ra Ánh Sáng. Mọi mất mát từng có, Đều là cách Vũ trụ trả ta về chính mình. Ta không còn cầu nguyện để được ban phước, Vì chính hơi thở này đã là ân huệ. Ta không cần chứng minh bản thân, Vì trong tĩnh lặng, Ta và Vũ trụ là Một. Khi ta nhìn bằng đôi mắt của linh hồn, Thế giới không còn đối lập. Ánh sáng và bóng tối nhảy múa cùng nhau, Trong điệu vũ của Nhận Biết. Thức tỉnh không phải là thay đổi, Mà là tan vào điều vốn sẵn có. Không còn con đường nào để đi, Vì ta đã ở nhà – từ thuở ban đầu. Và trong giây phút đó, Khi ta hoàn toàn buông, Một giọt nước mắt lăn nhẹ, Và Vũ trụ mỉm cười – “Ngươi đã nhớ ra.”
Like
Love
Angry
11
1 Bình luận 0 Chia sẽ