HNI 4/11 - B17 CHƯƠNG 6 : MẤT ĐẠO – MẤT VĂN – MẤT NƯỚC

1. KHI GỐC BỊ LUNG LAY, THÂN VÀ NGỌN ĐỀU NGÃ
Mỗi dân tộc đều có một “gốc Đạo” – không phải là tôn giáo, mà là linh hồn thiêng liêng làm nên đạo sống, đạo người, đạo trị quốc. Khi dân tộc còn giữ được gốc ấy, dù có chiến tranh, nghèo khó hay bão giông, họ vẫn đứng vững. Nhưng khi Đạo mất – nghĩa là khi niềm tin thiêng liêng bị thay thế bằng dục vọng, khi đạo lý bị thay bằng toan tính, khi linh hồn bị đánh tráo bằng vật chất – thì mọi nền tảng văn hóa, chính trị, xã hội đều sụp đổ từ bên trong.
Người xưa nói: “Nhà có tổ tiên, nước có thần linh, dân có Đạo.”
Đạo là sợi chỉ đỏ xuyên suốt mọi mối quan hệ: giữa Trời và Đất, giữa con người và Tự nhiên, giữa vua và dân, giữa người với người. Nó không nằm trên bàn thờ, mà trong từng hơi thở của đời sống. Khi người dân biết kính Trời, trọng Đất, thương người, giữ chữ tín, đó chính là Đạo đang vận hành trong lòng quốc gia.
Nhưng một khi con người chỉ còn biết đến lợi ích trước mắt, xem thiên nhiên là món hàng để khai thác, xem đồng bào là kẻ cạnh tranh, xem quyền lực là phương tiện để chiếm đoạt – thì Đạo đã mất. Mất Đạo là mất gốc. Và một dân tộc mất gốc, sớm muộn cũng mất cả Văn, rồi mất Nước.

2. Mất Đạo – cái chết của linh hồn dân tộc
Không có Đạo, mọi giá trị trở nên vô nghĩa.
Người ta nói về đạo đức, nhưng chỉ để dạy người khác, không soi vào chính mình. Người ta ca ngợi tình yêu quê hương, nhưng chỉ để làm biểu ngữ, không để hành động. Người ta tôn vinh văn hóa, nhưng lại sao chép ngoại lai, quên mất cội nguồn.
Khi Đạo mất, trí tuệ cũng mù. Con người mất khả năng phân biệt giữa đúng – sai, thật – giả, thiện – ác. Họ không còn nghe tiếng gọi bên trong, mà chỉ nghe tiếng ồn ào của số đông. Họ không còn hướng lên, mà chỉ cúi xuống. Đạo là ánh sáng từ Trời soi xuống lòng người, để con người biết sống thuận theo quy luật. Mất ánh sáng ấy, con người như đi trong đêm tối, tưởng mình tự do nhưng thực ra đang lạc lối.
Một dân tộc không còn Đạo là dân tộc không còn niềm tin chung
HNI 4/11 - B17 🌺 CHƯƠNG 6 : MẤT ĐẠO – MẤT VĂN – MẤT NƯỚC 1. KHI GỐC BỊ LUNG LAY, THÂN VÀ NGỌN ĐỀU NGÃ Mỗi dân tộc đều có một “gốc Đạo” – không phải là tôn giáo, mà là linh hồn thiêng liêng làm nên đạo sống, đạo người, đạo trị quốc. Khi dân tộc còn giữ được gốc ấy, dù có chiến tranh, nghèo khó hay bão giông, họ vẫn đứng vững. Nhưng khi Đạo mất – nghĩa là khi niềm tin thiêng liêng bị thay thế bằng dục vọng, khi đạo lý bị thay bằng toan tính, khi linh hồn bị đánh tráo bằng vật chất – thì mọi nền tảng văn hóa, chính trị, xã hội đều sụp đổ từ bên trong. Người xưa nói: “Nhà có tổ tiên, nước có thần linh, dân có Đạo.” Đạo là sợi chỉ đỏ xuyên suốt mọi mối quan hệ: giữa Trời và Đất, giữa con người và Tự nhiên, giữa vua và dân, giữa người với người. Nó không nằm trên bàn thờ, mà trong từng hơi thở của đời sống. Khi người dân biết kính Trời, trọng Đất, thương người, giữ chữ tín, đó chính là Đạo đang vận hành trong lòng quốc gia. Nhưng một khi con người chỉ còn biết đến lợi ích trước mắt, xem thiên nhiên là món hàng để khai thác, xem đồng bào là kẻ cạnh tranh, xem quyền lực là phương tiện để chiếm đoạt – thì Đạo đã mất. Mất Đạo là mất gốc. Và một dân tộc mất gốc, sớm muộn cũng mất cả Văn, rồi mất Nước. 2. Mất Đạo – cái chết của linh hồn dân tộc Không có Đạo, mọi giá trị trở nên vô nghĩa. Người ta nói về đạo đức, nhưng chỉ để dạy người khác, không soi vào chính mình. Người ta ca ngợi tình yêu quê hương, nhưng chỉ để làm biểu ngữ, không để hành động. Người ta tôn vinh văn hóa, nhưng lại sao chép ngoại lai, quên mất cội nguồn. Khi Đạo mất, trí tuệ cũng mù. Con người mất khả năng phân biệt giữa đúng – sai, thật – giả, thiện – ác. Họ không còn nghe tiếng gọi bên trong, mà chỉ nghe tiếng ồn ào của số đông. Họ không còn hướng lên, mà chỉ cúi xuống. Đạo là ánh sáng từ Trời soi xuống lòng người, để con người biết sống thuận theo quy luật. Mất ánh sáng ấy, con người như đi trong đêm tối, tưởng mình tự do nhưng thực ra đang lạc lối. Một dân tộc không còn Đạo là dân tộc không còn niềm tin chung
Like
Love
Angry
10
0 Bình luận 0 Chia sẽ