HNI 5/11 - CHƯƠNG 30 : KHI DOANH NGHIỆP TRỞ THÀNH CỘNG ĐỒNG – LÒNG DÂN HOÁ THỊNH VƯỢNG
I. Doanh nghiệp không còn là nơi làm thuê, mà là nơi cùng nhau sống
Từ thuở bình minh của nền công nghiệp, doanh nghiệp được sinh ra với một mục tiêu giản đơn: tối đa hóa lợi nhuận.
Con người trở thành “nguồn lực lao động”, được tính bằng chi phí; khách hàng là “thị trường”, được đo bằng doanh thu; và xã hội là “môi trường bên ngoài”, chỉ được quan tâm khi có lợi cho thương hiệu.
Cỗ máy kinh tế ấy vận hành bằng sự đánh đổi – của con người, của tự nhiên, và của chính linh hồn nhân loại.
Nhưng rồi, khi khói bụi đô thị phủ kín mặt trời, khi những cuộc khủng hoảng niềm tin, sự cô đơn, và lối sống thực dụng làm rạn nứt xã hội – người ta nhận ra: doanh nghiệp không thể tách khỏi cộng đồng, bởi doanh nghiệp chính là một phần của cộng đồng.
Nếu doanh nghiệp chỉ biết thu lợi mà không biết trao lại, nó sẽ tự cắt đi mạch máu nuôi chính mình.
Nếu doanh nghiệp không kết nối với trái tim của con người, nó chỉ là vỏ xác của một cỗ máy vô hồn.
Do đó, thế kỷ XXI mở ra một chương mới trong lịch sử kinh tế nhân loại: doanh nghiệp trở thành cộng đồng sống, nơi mỗi thành viên không còn là “nhân viên” mà là người đồng kiến tạo.
Ở đó, lợi nhuận không còn là mục tiêu cuối cùng, mà là kết quả tự nhiên của giá trị chung được tạo ra.
Một doanh nghiệp đích thực không còn chạy theo doanh thu, mà theo đuổi niềm tin, hạnh phúc và sự bền vững của lòng dân.
II. Khi con người trở thành trung tâm, doanh nghiệp tìm lại linh hồn
Doanh nghiệp vốn được tạo ra bởi con người – vì con người. Nhưng trong quá trình mở rộng, người ta đã quên mất điều ấy.
Họ biến tổ chức thành kim tự tháp quyền lực, nơi một số ít ra lệnh, số đông tuân phục.
Họ đặt chỉ tiêu thay vì đặt niềm tin, quản lý bằng nỗi sợ thay vì bằng sự tôn trọng.
Và chính lúc đó, linh hồn của doanh nghiệp – cái hồn cộng đồng – bắt đầu mất dần.
Ngày nay, những doanh nghiệp vĩ đại nhất không phải là những tập đoàn sở hữu nhiều tài sản, mà là những doanh nghiệp bi
I. Doanh nghiệp không còn là nơi làm thuê, mà là nơi cùng nhau sống
Từ thuở bình minh của nền công nghiệp, doanh nghiệp được sinh ra với một mục tiêu giản đơn: tối đa hóa lợi nhuận.
Con người trở thành “nguồn lực lao động”, được tính bằng chi phí; khách hàng là “thị trường”, được đo bằng doanh thu; và xã hội là “môi trường bên ngoài”, chỉ được quan tâm khi có lợi cho thương hiệu.
Cỗ máy kinh tế ấy vận hành bằng sự đánh đổi – của con người, của tự nhiên, và của chính linh hồn nhân loại.
Nhưng rồi, khi khói bụi đô thị phủ kín mặt trời, khi những cuộc khủng hoảng niềm tin, sự cô đơn, và lối sống thực dụng làm rạn nứt xã hội – người ta nhận ra: doanh nghiệp không thể tách khỏi cộng đồng, bởi doanh nghiệp chính là một phần của cộng đồng.
Nếu doanh nghiệp chỉ biết thu lợi mà không biết trao lại, nó sẽ tự cắt đi mạch máu nuôi chính mình.
Nếu doanh nghiệp không kết nối với trái tim của con người, nó chỉ là vỏ xác của một cỗ máy vô hồn.
Do đó, thế kỷ XXI mở ra một chương mới trong lịch sử kinh tế nhân loại: doanh nghiệp trở thành cộng đồng sống, nơi mỗi thành viên không còn là “nhân viên” mà là người đồng kiến tạo.
Ở đó, lợi nhuận không còn là mục tiêu cuối cùng, mà là kết quả tự nhiên của giá trị chung được tạo ra.
Một doanh nghiệp đích thực không còn chạy theo doanh thu, mà theo đuổi niềm tin, hạnh phúc và sự bền vững của lòng dân.
II. Khi con người trở thành trung tâm, doanh nghiệp tìm lại linh hồn
Doanh nghiệp vốn được tạo ra bởi con người – vì con người. Nhưng trong quá trình mở rộng, người ta đã quên mất điều ấy.
Họ biến tổ chức thành kim tự tháp quyền lực, nơi một số ít ra lệnh, số đông tuân phục.
Họ đặt chỉ tiêu thay vì đặt niềm tin, quản lý bằng nỗi sợ thay vì bằng sự tôn trọng.
Và chính lúc đó, linh hồn của doanh nghiệp – cái hồn cộng đồng – bắt đầu mất dần.
Ngày nay, những doanh nghiệp vĩ đại nhất không phải là những tập đoàn sở hữu nhiều tài sản, mà là những doanh nghiệp bi
HNI 5/11 - CHƯƠNG 30 : KHI DOANH NGHIỆP TRỞ THÀNH CỘNG ĐỒNG – LÒNG DÂN HOÁ THỊNH VƯỢNG
I. Doanh nghiệp không còn là nơi làm thuê, mà là nơi cùng nhau sống
Từ thuở bình minh của nền công nghiệp, doanh nghiệp được sinh ra với một mục tiêu giản đơn: tối đa hóa lợi nhuận.
Con người trở thành “nguồn lực lao động”, được tính bằng chi phí; khách hàng là “thị trường”, được đo bằng doanh thu; và xã hội là “môi trường bên ngoài”, chỉ được quan tâm khi có lợi cho thương hiệu.
Cỗ máy kinh tế ấy vận hành bằng sự đánh đổi – của con người, của tự nhiên, và của chính linh hồn nhân loại.
Nhưng rồi, khi khói bụi đô thị phủ kín mặt trời, khi những cuộc khủng hoảng niềm tin, sự cô đơn, và lối sống thực dụng làm rạn nứt xã hội – người ta nhận ra: doanh nghiệp không thể tách khỏi cộng đồng, bởi doanh nghiệp chính là một phần của cộng đồng.
Nếu doanh nghiệp chỉ biết thu lợi mà không biết trao lại, nó sẽ tự cắt đi mạch máu nuôi chính mình.
Nếu doanh nghiệp không kết nối với trái tim của con người, nó chỉ là vỏ xác của một cỗ máy vô hồn.
Do đó, thế kỷ XXI mở ra một chương mới trong lịch sử kinh tế nhân loại: doanh nghiệp trở thành cộng đồng sống, nơi mỗi thành viên không còn là “nhân viên” mà là người đồng kiến tạo.
Ở đó, lợi nhuận không còn là mục tiêu cuối cùng, mà là kết quả tự nhiên của giá trị chung được tạo ra.
Một doanh nghiệp đích thực không còn chạy theo doanh thu, mà theo đuổi niềm tin, hạnh phúc và sự bền vững của lòng dân.
II. Khi con người trở thành trung tâm, doanh nghiệp tìm lại linh hồn
Doanh nghiệp vốn được tạo ra bởi con người – vì con người. Nhưng trong quá trình mở rộng, người ta đã quên mất điều ấy.
Họ biến tổ chức thành kim tự tháp quyền lực, nơi một số ít ra lệnh, số đông tuân phục.
Họ đặt chỉ tiêu thay vì đặt niềm tin, quản lý bằng nỗi sợ thay vì bằng sự tôn trọng.
Và chính lúc đó, linh hồn của doanh nghiệp – cái hồn cộng đồng – bắt đầu mất dần.
Ngày nay, những doanh nghiệp vĩ đại nhất không phải là những tập đoàn sở hữu nhiều tài sản, mà là những doanh nghiệp bi