HNI 5/11:
Bài Thơ Chương 7: “BƯỚC QUA BÓNG TỐI”
Có những đêm, ta run vì bóng tối,
Nhưng thật ra, bóng tối cũng là ánh sáng chưa kịp gọi tên.
Nỗi sợ đứng đợi ta trên con đường,
Không để dọa nạt, mà để dẫn lối.
Ta từng trốn chạy rất lâu,
Mà chân cứ mỏi, tim cứ đau.
Đến một ngày không thể chạy nữa,
Ta quay lại – và nhìn thẳng vào nó.
Nỗi sợ khựng lại,
Vì nó chỉ mạnh khi ta lùi bước.
Khi ta tiến lên,
Nó biến thành cơn gió nhẹ.
Có những giọt nước mắt rơi,
Không phải vì đau,
Mà vì ta nhẹ nhõm.
Hóa ra ta chỉ sợ chính tưởng tượng của mình.
Khi ta dám bước,
Con đường mở ra.
Khi ta dám nói thật,
Âm thanh của linh hồn vang lên.
Ta không cần tỏ ra mạnh mẽ,
Chỉ cần trung thực với trái tim.
Nỗi sợ không ghét ta,
Nó chỉ muốn ta trưởng thành.
Và trong khoảnh khắc đó,
Khi ta không còn chạy,
Ta nhận ra bóng tối chưa từng muốn làm tổn thương.
Nó chỉ là bài kiểm tra để ta nhớ lại Ánh Sáng.
Bước qua nỗi sợ,
Tự do không còn là giấc mơ.
Tự do trở thành hơi thở,
Thành nhịp tim,
Thành nụ cười thật sâu.
Vũ trụ thì thầm:
“Con thấy không?
Cánh cửa chưa từng khóa.
Chỉ có con chưa dám chạm.”
Và ta đi,
Nhẹ như ánh bình minh vừa hé.
Cuộc đời mở ra
Như cánh chim lần đầu biết bầu trời.
Bóng tối không còn là kẻ thù,
Vì ta đã là ánh sáng.
Bài Thơ Chương 7: “BƯỚC QUA BÓNG TỐI”
Có những đêm, ta run vì bóng tối,
Nhưng thật ra, bóng tối cũng là ánh sáng chưa kịp gọi tên.
Nỗi sợ đứng đợi ta trên con đường,
Không để dọa nạt, mà để dẫn lối.
Ta từng trốn chạy rất lâu,
Mà chân cứ mỏi, tim cứ đau.
Đến một ngày không thể chạy nữa,
Ta quay lại – và nhìn thẳng vào nó.
Nỗi sợ khựng lại,
Vì nó chỉ mạnh khi ta lùi bước.
Khi ta tiến lên,
Nó biến thành cơn gió nhẹ.
Có những giọt nước mắt rơi,
Không phải vì đau,
Mà vì ta nhẹ nhõm.
Hóa ra ta chỉ sợ chính tưởng tượng của mình.
Khi ta dám bước,
Con đường mở ra.
Khi ta dám nói thật,
Âm thanh của linh hồn vang lên.
Ta không cần tỏ ra mạnh mẽ,
Chỉ cần trung thực với trái tim.
Nỗi sợ không ghét ta,
Nó chỉ muốn ta trưởng thành.
Và trong khoảnh khắc đó,
Khi ta không còn chạy,
Ta nhận ra bóng tối chưa từng muốn làm tổn thương.
Nó chỉ là bài kiểm tra để ta nhớ lại Ánh Sáng.
Bước qua nỗi sợ,
Tự do không còn là giấc mơ.
Tự do trở thành hơi thở,
Thành nhịp tim,
Thành nụ cười thật sâu.
Vũ trụ thì thầm:
“Con thấy không?
Cánh cửa chưa từng khóa.
Chỉ có con chưa dám chạm.”
Và ta đi,
Nhẹ như ánh bình minh vừa hé.
Cuộc đời mở ra
Như cánh chim lần đầu biết bầu trời.
Bóng tối không còn là kẻ thù,
Vì ta đã là ánh sáng.
HNI 5/11:
Bài Thơ Chương 7: “BƯỚC QUA BÓNG TỐI”
Có những đêm, ta run vì bóng tối,
Nhưng thật ra, bóng tối cũng là ánh sáng chưa kịp gọi tên.
Nỗi sợ đứng đợi ta trên con đường,
Không để dọa nạt, mà để dẫn lối.
Ta từng trốn chạy rất lâu,
Mà chân cứ mỏi, tim cứ đau.
Đến một ngày không thể chạy nữa,
Ta quay lại – và nhìn thẳng vào nó.
Nỗi sợ khựng lại,
Vì nó chỉ mạnh khi ta lùi bước.
Khi ta tiến lên,
Nó biến thành cơn gió nhẹ.
Có những giọt nước mắt rơi,
Không phải vì đau,
Mà vì ta nhẹ nhõm.
Hóa ra ta chỉ sợ chính tưởng tượng của mình.
Khi ta dám bước,
Con đường mở ra.
Khi ta dám nói thật,
Âm thanh của linh hồn vang lên.
Ta không cần tỏ ra mạnh mẽ,
Chỉ cần trung thực với trái tim.
Nỗi sợ không ghét ta,
Nó chỉ muốn ta trưởng thành.
Và trong khoảnh khắc đó,
Khi ta không còn chạy,
Ta nhận ra bóng tối chưa từng muốn làm tổn thương.
Nó chỉ là bài kiểm tra để ta nhớ lại Ánh Sáng.
Bước qua nỗi sợ,
Tự do không còn là giấc mơ.
Tự do trở thành hơi thở,
Thành nhịp tim,
Thành nụ cười thật sâu.
Vũ trụ thì thầm:
“Con thấy không?
Cánh cửa chưa từng khóa.
Chỉ có con chưa dám chạm.”
Và ta đi,
Nhẹ như ánh bình minh vừa hé.
Cuộc đời mở ra
Như cánh chim lần đầu biết bầu trời.
Bóng tối không còn là kẻ thù,
Vì ta đã là ánh sáng.