HNI 6-11
Bài Thơ Chương 13 – “KHI LINH HỒN ĐỔI TẦN”

Có những ngày ta tưởng mình gục ngã,
nhưng linh hồn chỉ đang thay mã nguồn.

Ký ức cũ rơi xuống như lá khô,
nhường chỗ cho những mầm xanh của tự do.

Ta không đến đây để lặp lại nỗi sợ,
ta đến đây để mở cửa nhận thức.

Mọi vết thương đều có ngôn ngữ,
nếu lắng nghe, ta sẽ thấy chúng dẫn ta về nhà.

Không ai bị vỡ,
chỉ có những phần đã cũ đang rơi ra.

Linh hồn không già,
nó chỉ mệt vì mang quá nhiều hành lý.

Vũ trụ không đòi ta mạnh mẽ,
chỉ đòi ta thật.

Vào ngày ta buông,
bầu trời mở.

Vào lúc ta tha thứ,
ánh sáng trở về.

Không phải ta thiếu điều gì,
chỉ là ta quên mình đang có tất cả.

Ta là dòng sông,
chứ không phải tảng đá giữa dòng.

Hãy để nước chảy.
Hãy để đời trôi.
Hãy để linh hồn được nhẹ.

Và rồi ta hiểu:
đổi nhận thức là đổi định mệnh.

Hôm qua ta sống bằng nỗi sợ.
Hôm nay ta sống bằng yêu thương.

Hôm qua ta thu mình lại.
Hôm nay ta mở rộng.

Khi linh hồn đổi tần,
cuộc đời cũng đổi màu.
HNI 6-11 Bài Thơ Chương 13 – “KHI LINH HỒN ĐỔI TẦN” Có những ngày ta tưởng mình gục ngã, nhưng linh hồn chỉ đang thay mã nguồn. Ký ức cũ rơi xuống như lá khô, nhường chỗ cho những mầm xanh của tự do. Ta không đến đây để lặp lại nỗi sợ, ta đến đây để mở cửa nhận thức. Mọi vết thương đều có ngôn ngữ, nếu lắng nghe, ta sẽ thấy chúng dẫn ta về nhà. Không ai bị vỡ, chỉ có những phần đã cũ đang rơi ra. Linh hồn không già, nó chỉ mệt vì mang quá nhiều hành lý. Vũ trụ không đòi ta mạnh mẽ, chỉ đòi ta thật. Vào ngày ta buông, bầu trời mở. Vào lúc ta tha thứ, ánh sáng trở về. Không phải ta thiếu điều gì, chỉ là ta quên mình đang có tất cả. Ta là dòng sông, chứ không phải tảng đá giữa dòng. Hãy để nước chảy. Hãy để đời trôi. Hãy để linh hồn được nhẹ. Và rồi ta hiểu: đổi nhận thức là đổi định mệnh. Hôm qua ta sống bằng nỗi sợ. Hôm nay ta sống bằng yêu thương. Hôm qua ta thu mình lại. Hôm nay ta mở rộng. Khi linh hồn đổi tần, cuộc đời cũng đổi màu.
Like
Love
Wow
11
1 Bình luận 0 Chia sẽ