HNI 5-11
Bài Thơ Chương 10: “NGƯỜI QUAN SÁT”

Có lúc ta sống như chiếc lá,
gió thổi đâu, ta bay đó.
Rồi một ngày,
ta dừng lại và nhìn.

Ta nhìn cơn giận trong ngực,
và thấy nó chỉ là đứa trẻ lạc đường.
Ta nhìn nỗi sợ trong tim,
và thấy nó chỉ là giọng nói cũ.

Ta nhìn giọt nước mắt rơi,
và biết chúng đang rửa linh hồn.
Ta nhìn nụ cười nở,
và hiểu nó không cần lý do.

Khi ta quan sát,
cuộc đời chậm lại.
Những điều từng làm ta nổi giận
bỗng trở thành bài học hiền lành.

Không còn ai làm tổn thương ta,
ta chỉ thấy những trái tim đang đau.
Không còn ai phản bội,
ta chỉ thấy những linh hồn đang học yêu.

Khi ta quan sát,
không gian mở rộng.
Thời gian trở nên dịu dàng,
và ta thấy mình không còn bị cuốn đi.

Và rồi ta sáng tạo:
bằng lời nói nhẹ,
bằng ánh mắt ấm,
bằng trái tim không rào chắn.

Ta không cần cố gắng trở nên tốt hơn,
ta chỉ cần trở nên thật hơn.
Bởi sự thật đã đủ đẹp,
đủ sáng, đủ mạnh để chữa lành.

Người quan sát không phải kẻ đứng ngoài đời,
mà là kẻ tỉnh giữa đời.
Và khi tỉnh,
ta tạo ra phép màu không tiếng động.

Ta trở thành người thợ của thực tại,
dệt từng khoảnh khắc bằng nhận thức.
Vũ trụ lắng nghe,
và trả lời bằng đồng bộ dịu dàng.

Trong im lặng ấy,
ta hiểu:
Ta là lá,
nhưng cũng là gió.

Ta là giọt nước,
nhưng cũng là dòng sông.

Ta là người quan sát,
nhưng cũng là người sáng tạo.
HNI 5-11 ✅ Bài Thơ Chương 10: “NGƯỜI QUAN SÁT” Có lúc ta sống như chiếc lá, gió thổi đâu, ta bay đó. Rồi một ngày, ta dừng lại và nhìn. Ta nhìn cơn giận trong ngực, và thấy nó chỉ là đứa trẻ lạc đường. Ta nhìn nỗi sợ trong tim, và thấy nó chỉ là giọng nói cũ. Ta nhìn giọt nước mắt rơi, và biết chúng đang rửa linh hồn. Ta nhìn nụ cười nở, và hiểu nó không cần lý do. Khi ta quan sát, cuộc đời chậm lại. Những điều từng làm ta nổi giận bỗng trở thành bài học hiền lành. Không còn ai làm tổn thương ta, ta chỉ thấy những trái tim đang đau. Không còn ai phản bội, ta chỉ thấy những linh hồn đang học yêu. Khi ta quan sát, không gian mở rộng. Thời gian trở nên dịu dàng, và ta thấy mình không còn bị cuốn đi. Và rồi ta sáng tạo: bằng lời nói nhẹ, bằng ánh mắt ấm, bằng trái tim không rào chắn. Ta không cần cố gắng trở nên tốt hơn, ta chỉ cần trở nên thật hơn. Bởi sự thật đã đủ đẹp, đủ sáng, đủ mạnh để chữa lành. Người quan sát không phải kẻ đứng ngoài đời, mà là kẻ tỉnh giữa đời. Và khi tỉnh, ta tạo ra phép màu không tiếng động. Ta trở thành người thợ của thực tại, dệt từng khoảnh khắc bằng nhận thức. Vũ trụ lắng nghe, và trả lời bằng đồng bộ dịu dàng. Trong im lặng ấy, ta hiểu: Ta là lá, nhưng cũng là gió. Ta là giọt nước, nhưng cũng là dòng sông. Ta là người quan sát, nhưng cũng là người sáng tạo.
Love
4
1 Bình luận 0 Chia sẽ