HNI 6-11:
Bài Thơ Chương 12: “TẦN SỐ CỦA TRÁI TIM”
Trong im lặng, ta nghe tiếng thì thầm
không phải từ miệng,
mà từ những nhịp đập vô hình.
Có khi ta cười,
nhưng trái tim đang khóc.
Có khi ta khóc,
nhưng linh hồn lại đang lớn lên.
Suy nghĩ là gió,
cảm xúc là sóng.
Gió thổi nhẹ,
nhưng sóng mới chạm bờ.
Ta gửi lên vũ trụ điều gì,
vũ trụ gửi lại điều đó.
Không theo ý muốn,
mà theo tần số.
Người sợ nghèo,
nghèo đuổi theo họ.
Người tin đủ đầy,
cánh cửa mở ra.
Người ôm giận dữ,
bão giông vây quanh.
Người ôm yêu thương,
mặt trời dõi bước.
Không phải cuộc đời chọn ta,
ta chọn cuộc đời qua những rung động thầm lặng.
Tần số là lời cầu nguyện không lời.
Biết ơn là bài hát của linh hồn.
Yêu thương là tín hiệu mạnh nhất.
Và ta hiểu,
mọi thứ ta muốn
đã tồn tại sẵn trong âm nhạc của vũ trụ.
Chỉ cần đồng bộ,
không cần chạy theo.
Chỉ cần mở lòng,
không cần tranh giành.
Chỉ cần trở thành tần số
của phiên bản đẹp nhất trong ta.
Bài Thơ Chương 12: “TẦN SỐ CỦA TRÁI TIM”
Trong im lặng, ta nghe tiếng thì thầm
không phải từ miệng,
mà từ những nhịp đập vô hình.
Có khi ta cười,
nhưng trái tim đang khóc.
Có khi ta khóc,
nhưng linh hồn lại đang lớn lên.
Suy nghĩ là gió,
cảm xúc là sóng.
Gió thổi nhẹ,
nhưng sóng mới chạm bờ.
Ta gửi lên vũ trụ điều gì,
vũ trụ gửi lại điều đó.
Không theo ý muốn,
mà theo tần số.
Người sợ nghèo,
nghèo đuổi theo họ.
Người tin đủ đầy,
cánh cửa mở ra.
Người ôm giận dữ,
bão giông vây quanh.
Người ôm yêu thương,
mặt trời dõi bước.
Không phải cuộc đời chọn ta,
ta chọn cuộc đời qua những rung động thầm lặng.
Tần số là lời cầu nguyện không lời.
Biết ơn là bài hát của linh hồn.
Yêu thương là tín hiệu mạnh nhất.
Và ta hiểu,
mọi thứ ta muốn
đã tồn tại sẵn trong âm nhạc của vũ trụ.
Chỉ cần đồng bộ,
không cần chạy theo.
Chỉ cần mở lòng,
không cần tranh giành.
Chỉ cần trở thành tần số
của phiên bản đẹp nhất trong ta.
HNI 6-11:
Bài Thơ Chương 12: “TẦN SỐ CỦA TRÁI TIM”
Trong im lặng, ta nghe tiếng thì thầm
không phải từ miệng,
mà từ những nhịp đập vô hình.
Có khi ta cười,
nhưng trái tim đang khóc.
Có khi ta khóc,
nhưng linh hồn lại đang lớn lên.
Suy nghĩ là gió,
cảm xúc là sóng.
Gió thổi nhẹ,
nhưng sóng mới chạm bờ.
Ta gửi lên vũ trụ điều gì,
vũ trụ gửi lại điều đó.
Không theo ý muốn,
mà theo tần số.
Người sợ nghèo,
nghèo đuổi theo họ.
Người tin đủ đầy,
cánh cửa mở ra.
Người ôm giận dữ,
bão giông vây quanh.
Người ôm yêu thương,
mặt trời dõi bước.
Không phải cuộc đời chọn ta,
ta chọn cuộc đời qua những rung động thầm lặng.
Tần số là lời cầu nguyện không lời.
Biết ơn là bài hát của linh hồn.
Yêu thương là tín hiệu mạnh nhất.
Và ta hiểu,
mọi thứ ta muốn
đã tồn tại sẵn trong âm nhạc của vũ trụ.
Chỉ cần đồng bộ,
không cần chạy theo.
Chỉ cần mở lòng,
không cần tranh giành.
Chỉ cần trở thành tần số
của phiên bản đẹp nhất trong ta.