HNI 6-11:
Bài Thơ Chương 9: “BA TẦNG SÁNG TẠO”
Ta từng nghĩ vũ trụ ở ngoài ta,
mà quên mất rằng ta là một phần của nó.
Ta từng sống như kẻ bị điều khiển,
mà không biết mình chính là người cầm vô lăng.

Không gian không rỗng,
nó đầy ắp giấc mơ chưa kịp nở.
Thời gian không thẳng,
nó uốn lượn quanh tần số của trái tim.

Khi ta lo sợ, thời gian siết chặt,
khi ta yêu thương, thời gian mở rộng.
Khi ta sáng tạo, thời gian biến mất,
và chỉ còn một khoảnh khắc vĩnh hằng đang thở.

Ý thức không chờ đợi điều kỳ diệu,
nó là nơi phép màu sinh ra.
Mỗi niềm tin là một lệnh,
mỗi cảm xúc là lời gọi.

Ta không phải người xem bộ phim cuộc đời,
ta là đạo diễn đang viết từng cảnh.
Không gian trao vô hạn lựa chọn,
thời gian xếp chúng thành đường đi.

Khi ta đổi suy nghĩ, bầu trời đổi màu.
Khi ta đổi tần số, thực tại đổi chiều.
Không gì vô tình,
vũ trụ chính xác như nhịp tim của Thượng Đế.

Ta không đến đây để chịu đựng đời,
ta đến để sáng tạo đời.
Không phải để hỏi “vì sao điều này xảy ra”,
mà để hỏi “ta đang được mời gọi tiến hóa thế nào”.

Và rồi một ngày,
ta đứng giữa cuộc đời và mỉm cười:
Không gian là đất,
thời gian là nước,
ý thức là hạt giống.

Gieo đúng tần số,
cuộc đời nở hoa.
HNI 6-11: ✅ Bài Thơ Chương 9: “BA TẦNG SÁNG TẠO” Ta từng nghĩ vũ trụ ở ngoài ta, mà quên mất rằng ta là một phần của nó. Ta từng sống như kẻ bị điều khiển, mà không biết mình chính là người cầm vô lăng. Không gian không rỗng, nó đầy ắp giấc mơ chưa kịp nở. Thời gian không thẳng, nó uốn lượn quanh tần số của trái tim. Khi ta lo sợ, thời gian siết chặt, khi ta yêu thương, thời gian mở rộng. Khi ta sáng tạo, thời gian biến mất, và chỉ còn một khoảnh khắc vĩnh hằng đang thở. Ý thức không chờ đợi điều kỳ diệu, nó là nơi phép màu sinh ra. Mỗi niềm tin là một lệnh, mỗi cảm xúc là lời gọi. Ta không phải người xem bộ phim cuộc đời, ta là đạo diễn đang viết từng cảnh. Không gian trao vô hạn lựa chọn, thời gian xếp chúng thành đường đi. Khi ta đổi suy nghĩ, bầu trời đổi màu. Khi ta đổi tần số, thực tại đổi chiều. Không gì vô tình, vũ trụ chính xác như nhịp tim của Thượng Đế. Ta không đến đây để chịu đựng đời, ta đến để sáng tạo đời. Không phải để hỏi “vì sao điều này xảy ra”, mà để hỏi “ta đang được mời gọi tiến hóa thế nào”. Và rồi một ngày, ta đứng giữa cuộc đời và mỉm cười: Không gian là đất, thời gian là nước, ý thức là hạt giống. Gieo đúng tần số, cuộc đời nở hoa.
Love
Like
5
1 Comments 0 Shares