HNI 6-11:
Bài Thơ Chương 8: “NHÌN BẰNG MẮT THỨ HAI”
Ta từng nhìn đời bằng đôi mắt cạn,
thấy đúng – sai, được – mất, trắng – đen.
Nhưng rồi một ngày, bức màn rơi xuống,
và thế giới không còn hai nửa đối lập.

Ta thấy thất bại cũng có cánh,
nó đưa ta bay đến nơi trưởng thành.
Ta thấy nước mắt không yếu đuối,
nó rửa trái tim để yêu sâu hơn.

Con đường gập ghềnh không để làm ta đau,
mà để bàn chân nhớ cách đứng vững.
Những người rời đi không phản bội,
họ chỉ hoàn thành sứ mệnh trong đời ta.

Mọi cánh cửa khép lại vì ta đã lớn,
và không còn thuộc về căn phòng cũ.
Mọi lối rẽ bất ngờ là lời mời,
bước sang chương mới sáng hơn.

Ta nhìn bằng mắt Thượng Trí,
và bỗng thế giới hiền hòa như dòng sông.
Không còn ai sai,
không còn ai đáng trách.

Ta hiểu yêu thương không phải cảm xúc,
mà là tần số chữa lành mọi điều.
Ta hiểu cuộc đời không chống lại ta,
nó chỉ dạy ta nhớ mình là ai.

Sự đồng bộ không ngẫu nhiên,
đó là Vũ trụ gật đầu với tần số của ta.
Khi ta đổi năng lượng,
thực tại đổi màu.

Ta không cần tìm phép màu,
ta chính là phép màu.
Ta không cần hỏi Thượng Đế ở đâu,
Ngài đang nhìn qua đôi mắt của ta.

Và rồi ta mỉm cười,
không phải vì mọi thứ hoàn hảo,
mà vì ta đã học cách nhìn hoàn hảo trong mọi thứ.
HNI 6-11: ✅ Bài Thơ Chương 8: “NHÌN BẰNG MẮT THỨ HAI” Ta từng nhìn đời bằng đôi mắt cạn, thấy đúng – sai, được – mất, trắng – đen. Nhưng rồi một ngày, bức màn rơi xuống, và thế giới không còn hai nửa đối lập. Ta thấy thất bại cũng có cánh, nó đưa ta bay đến nơi trưởng thành. Ta thấy nước mắt không yếu đuối, nó rửa trái tim để yêu sâu hơn. Con đường gập ghềnh không để làm ta đau, mà để bàn chân nhớ cách đứng vững. Những người rời đi không phản bội, họ chỉ hoàn thành sứ mệnh trong đời ta. Mọi cánh cửa khép lại vì ta đã lớn, và không còn thuộc về căn phòng cũ. Mọi lối rẽ bất ngờ là lời mời, bước sang chương mới sáng hơn. Ta nhìn bằng mắt Thượng Trí, và bỗng thế giới hiền hòa như dòng sông. Không còn ai sai, không còn ai đáng trách. Ta hiểu yêu thương không phải cảm xúc, mà là tần số chữa lành mọi điều. Ta hiểu cuộc đời không chống lại ta, nó chỉ dạy ta nhớ mình là ai. Sự đồng bộ không ngẫu nhiên, đó là Vũ trụ gật đầu với tần số của ta. Khi ta đổi năng lượng, thực tại đổi màu. Ta không cần tìm phép màu, ta chính là phép màu. Ta không cần hỏi Thượng Đế ở đâu, Ngài đang nhìn qua đôi mắt của ta. Và rồi ta mỉm cười, không phải vì mọi thứ hoàn hảo, mà vì ta đã học cách nhìn hoàn hảo trong mọi thứ.
Love
4
1 Bình luận 0 Chia sẽ