HNI 6-11
Bài Thơ Chương 14: “Ánh Sáng Trong Mạch Máu”
Có một ngọn đèn ngủ trong từng tế bào,
chờ một hơi thở bình an để bật sáng.
Trong sâu thẳm của máu,
có tiếng hát của vũ trụ.
Ta tưởng mình chỉ là da thịt,
nhưng thật ra là bụi sao đang biết nghĩ.
Mỗi giọt nước mắt,
là muối của những kiếp chưa kịp chữa lành.
Mỗi nụ cười,
là bằng chứng DNA vừa được mở thêm một cánh cửa.
Ta không đến đây để sống nhỏ,
linh hồn ta không thích những chiếc lồng.
Có một dòng sông ánh sáng chảy qua tim,
chỉ ai buông tay mới chạm được nước.
Khi trái tim ấm,
DNA hát.
Khi tâm hiền,
linh hồn cười.
Không cần cố gắng,
chỉ cần trở lại với chính mình.
Không cần trở thành ai,
chỉ cần nhớ mình là ai.
Vũ trụ không xa ngoài kia,
vũ trụ đang nằm trong từng hơi thở.
Và ta biết,
một ngày đẹp trời,
cơ thể này sẽ thành chiếc bình trong suốt để ánh sáng đi qua.
Không ai là bình thường.
Không ai là nhỏ bé.
Ai cũng là một đoạn nhạc,
đợi đúng tần số để cất lên.
Một ngày nào đó,
ta sẽ nghe tiếng linh hồn gọi tên mình,
và lúc ấy,
DNA mở như bình minh mở cánh cửa bầu trời.
Bài Thơ Chương 14: “Ánh Sáng Trong Mạch Máu”
Có một ngọn đèn ngủ trong từng tế bào,
chờ một hơi thở bình an để bật sáng.
Trong sâu thẳm của máu,
có tiếng hát của vũ trụ.
Ta tưởng mình chỉ là da thịt,
nhưng thật ra là bụi sao đang biết nghĩ.
Mỗi giọt nước mắt,
là muối của những kiếp chưa kịp chữa lành.
Mỗi nụ cười,
là bằng chứng DNA vừa được mở thêm một cánh cửa.
Ta không đến đây để sống nhỏ,
linh hồn ta không thích những chiếc lồng.
Có một dòng sông ánh sáng chảy qua tim,
chỉ ai buông tay mới chạm được nước.
Khi trái tim ấm,
DNA hát.
Khi tâm hiền,
linh hồn cười.
Không cần cố gắng,
chỉ cần trở lại với chính mình.
Không cần trở thành ai,
chỉ cần nhớ mình là ai.
Vũ trụ không xa ngoài kia,
vũ trụ đang nằm trong từng hơi thở.
Và ta biết,
một ngày đẹp trời,
cơ thể này sẽ thành chiếc bình trong suốt để ánh sáng đi qua.
Không ai là bình thường.
Không ai là nhỏ bé.
Ai cũng là một đoạn nhạc,
đợi đúng tần số để cất lên.
Một ngày nào đó,
ta sẽ nghe tiếng linh hồn gọi tên mình,
và lúc ấy,
DNA mở như bình minh mở cánh cửa bầu trời.
HNI 6-11
Bài Thơ Chương 14: “Ánh Sáng Trong Mạch Máu”
Có một ngọn đèn ngủ trong từng tế bào,
chờ một hơi thở bình an để bật sáng.
Trong sâu thẳm của máu,
có tiếng hát của vũ trụ.
Ta tưởng mình chỉ là da thịt,
nhưng thật ra là bụi sao đang biết nghĩ.
Mỗi giọt nước mắt,
là muối của những kiếp chưa kịp chữa lành.
Mỗi nụ cười,
là bằng chứng DNA vừa được mở thêm một cánh cửa.
Ta không đến đây để sống nhỏ,
linh hồn ta không thích những chiếc lồng.
Có một dòng sông ánh sáng chảy qua tim,
chỉ ai buông tay mới chạm được nước.
Khi trái tim ấm,
DNA hát.
Khi tâm hiền,
linh hồn cười.
Không cần cố gắng,
chỉ cần trở lại với chính mình.
Không cần trở thành ai,
chỉ cần nhớ mình là ai.
Vũ trụ không xa ngoài kia,
vũ trụ đang nằm trong từng hơi thở.
Và ta biết,
một ngày đẹp trời,
cơ thể này sẽ thành chiếc bình trong suốt để ánh sáng đi qua.
Không ai là bình thường.
Không ai là nhỏ bé.
Ai cũng là một đoạn nhạc,
đợi đúng tần số để cất lên.
Một ngày nào đó,
ta sẽ nghe tiếng linh hồn gọi tên mình,
và lúc ấy,
DNA mở như bình minh mở cánh cửa bầu trời.