HNI 6-11
Bài Thơ Chương 17: “Một Người Đứng Giữa Trời và Đất”

Có người sống cả đời để tìm ý nghĩa,
có người trở thành ý nghĩa mà không hề biết.

Ta cứ tưởng mình nhỏ bé,
cho đến ngày nghe linh hồn cất tiếng.

Ta không sinh ra để đi một mình,
ta là nhịp cầu giữa hai miền hiện hữu.

Khi tim ta mở,
trời đến gần hơn từng nhịp thở.

Khi ta biết ơn,
đất hiền lại dưới chân mình.

Ta không thuộc về bùn,
cũng không hoàn toàn thuộc về mây.

Ta thuộc về khoảng giữa —
nơi con người hóa phép màu.

Có đau mới có thấu,
có ngã mới có đứng,
có mất mới có trưởng thành.

Thiên thần không phải sinh ra để bay,
thiên thần sinh ra để bước giữa đời
mà vẫn giữ được đôi cánh.

Ta chữa lành bằng hiện diện,
không cần lời hoa mỹ.

Ta yêu bằng trái tim tỉnh,
không cần hứa hẹn mãi mãi.

Có người đến để làm ta khóc,
có người đến để lau nước mắt,
nhưng có người đến để dạy ta tự lau nước mắt mình.

Khi ta hiểu điều đó,
ta đã là cầu nối của ánh sáng.

Trời không ở trên cao,
trời nằm trong ta.

Đất không ở dưới chân,
đất nằm trong từng linh hồn đang học làm người.

Và một ngày,
khi ta nở nụ cười giữa bão tố,
vũ trụ biết rằng:
đứa con của mình đã trưởng thành.
HNI 6-11 ✅ Bài Thơ Chương 17: “Một Người Đứng Giữa Trời và Đất” Có người sống cả đời để tìm ý nghĩa, có người trở thành ý nghĩa mà không hề biết. Ta cứ tưởng mình nhỏ bé, cho đến ngày nghe linh hồn cất tiếng. Ta không sinh ra để đi một mình, ta là nhịp cầu giữa hai miền hiện hữu. Khi tim ta mở, trời đến gần hơn từng nhịp thở. Khi ta biết ơn, đất hiền lại dưới chân mình. Ta không thuộc về bùn, cũng không hoàn toàn thuộc về mây. Ta thuộc về khoảng giữa — nơi con người hóa phép màu. Có đau mới có thấu, có ngã mới có đứng, có mất mới có trưởng thành. Thiên thần không phải sinh ra để bay, thiên thần sinh ra để bước giữa đời mà vẫn giữ được đôi cánh. Ta chữa lành bằng hiện diện, không cần lời hoa mỹ. Ta yêu bằng trái tim tỉnh, không cần hứa hẹn mãi mãi. Có người đến để làm ta khóc, có người đến để lau nước mắt, nhưng có người đến để dạy ta tự lau nước mắt mình. Khi ta hiểu điều đó, ta đã là cầu nối của ánh sáng. Trời không ở trên cao, trời nằm trong ta. Đất không ở dưới chân, đất nằm trong từng linh hồn đang học làm người. Và một ngày, khi ta nở nụ cười giữa bão tố, vũ trụ biết rằng: đứa con của mình đã trưởng thành.
Like
Love
Yay
Wow
Angry
11
0 Bình luận 0 Chia sẽ