HNI 6/11: BÀI THƠ CHƯƠNG 11: ĐẠO ĐỨC CỔ TRUYỀN VIỆT NAM – GỐC RỄ VĂN HÓA DÂN TỘC
Trên dải đất hình chữ S thân thương,
Nơi con sông ôm đồng vàng ru lúa,
Đạo đức Việt nảy mầm từ hạt cỏ,
Từ lời ru mẹ hát giữa đêm trăng.
Từ mái đình, giếng nước, sân đình,
Từ câu ca dao, tục ngữ hiền minh.
Từ ánh mắt cha, giọt mồ hôi mẹ,
Từ nồi cơm, manh áo, nghĩa tình sinh.
Đạo làm người – bắt đầu từ chữ Hiếu,
Uống nước nhớ nguồn, tôn kính tổ tiên.
Dù bão tố, lòng người vẫn sáng,
Nghĩa nhân gieo khắp chốn quê hiền.
“Thương người như thể thương thân”,
Lời xưa ấy vẫn vang trong máu Việt.
Một miếng khi đói bằng một gói khi no,
Là đạo nghĩa giữa đời không phai.
Trung với nước, hiếu với dân,
Là lời dạy của bao anh hùng thuở trước.
Nguyễn Trãi viết: “Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân”,
Đức và Trời hòa chung một nhịp.
Giản dị, mộc mạc, mà sâu như biển,
Đạo Việt Nam chẳng cần lời cao xa.
Một nụ cười, một câu chào sáng sớm,
Cũng là đạo – trong hơi thở quê nhà.
Từ mái tranh đến thành đô rực rỡ,
Đạo ấy vẫn như mạch nước ngầm.
Nuôi dưỡng hồn dân tộc qua bao thế kỷ,
Để Việt Nam còn mãi ánh trăng ngàn năm.
Có lúc đạo đời bị phong sương vùi lấp,
Người quên gốc giữa lợi danh mờ mắt.
Nhưng chỉ cần nhớ lại lời mẹ xưa,
Đạo đức lại nảy mầm từ trái tim thật.
Đạo không ở kinh văn hay sắc lệnh,
Đạo ở trong cách sống mỗi ngày.
Giúp một người, giữ một lời hứa nhỏ,
Cũng là giữ gìn hồn Việt hôm nay.
Gốc rễ ấy, cha ông vun đắp,
Bằng máu xương và niềm tin son sắt.
Ta hôm nay, dẫu sống giữa thời toàn cầu,
Vẫn mang trong tim dòng đạo Việt nhiệm màu.
Đạo đức cổ truyền – không xưa, không cũ,
Chỉ cần được thở, được sống trong ta.
Mỗi con người là một mảnh quê hương,
Khi giữ đạo – là giữ lấy nước nhà.
HNI 6/11: BÀI THƠ CHƯƠNG 11: ĐẠO ĐỨC CỔ TRUYỀN VIỆT NAM – GỐC RỄ VĂN HÓA DÂN TỘC Trên dải đất hình chữ S thân thương, Nơi con sông ôm đồng vàng ru lúa, Đạo đức Việt nảy mầm từ hạt cỏ, Từ lời ru mẹ hát giữa đêm trăng. Từ mái đình, giếng nước, sân đình, Từ câu ca dao, tục ngữ hiền minh. Từ ánh mắt cha, giọt mồ hôi mẹ, Từ nồi cơm, manh áo, nghĩa tình sinh. Đạo làm người – bắt đầu từ chữ Hiếu, Uống nước nhớ nguồn, tôn kính tổ tiên. Dù bão tố, lòng người vẫn sáng, Nghĩa nhân gieo khắp chốn quê hiền. “Thương người như thể thương thân”, Lời xưa ấy vẫn vang trong máu Việt. Một miếng khi đói bằng một gói khi no, Là đạo nghĩa giữa đời không phai. Trung với nước, hiếu với dân, Là lời dạy của bao anh hùng thuở trước. Nguyễn Trãi viết: “Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân”, Đức và Trời hòa chung một nhịp. Giản dị, mộc mạc, mà sâu như biển, Đạo Việt Nam chẳng cần lời cao xa. Một nụ cười, một câu chào sáng sớm, Cũng là đạo – trong hơi thở quê nhà. Từ mái tranh đến thành đô rực rỡ, Đạo ấy vẫn như mạch nước ngầm. Nuôi dưỡng hồn dân tộc qua bao thế kỷ, Để Việt Nam còn mãi ánh trăng ngàn năm. Có lúc đạo đời bị phong sương vùi lấp, Người quên gốc giữa lợi danh mờ mắt. Nhưng chỉ cần nhớ lại lời mẹ xưa, Đạo đức lại nảy mầm từ trái tim thật. Đạo không ở kinh văn hay sắc lệnh, Đạo ở trong cách sống mỗi ngày. Giúp một người, giữ một lời hứa nhỏ, Cũng là giữ gìn hồn Việt hôm nay. Gốc rễ ấy, cha ông vun đắp, Bằng máu xương và niềm tin son sắt. Ta hôm nay, dẫu sống giữa thời toàn cầu, Vẫn mang trong tim dòng đạo Việt nhiệm màu. Đạo đức cổ truyền – không xưa, không cũ, Chỉ cần được thở, được sống trong ta. Mỗi con người là một mảnh quê hương, Khi giữ đạo – là giữ lấy nước nhà.
Like
Love
Wow
11
0 Comments 0 Shares