HNI 6/11:Bài thơ Chương 14: SỰ GẶP GỠ GIỮA ĐÔNG – TÂY TRONG NỀN ĐẠO ĐỨC TOÀN CẦU
Phương Đông khởi từ lòng Trời tĩnh lặng,
Phương Tây đi qua lý trí sáng soi,
Hai nửa thế gian – hai dòng ý tưởng,
Hội tụ về một điểm: lòng người.
Đông dạy người thuận theo Đạo tự nhiên,
Tây khuyên sống trung thực cùng lý tưởng,
Một bên dưỡng tâm, bên kia khai trí,
Hợp lại thành ánh sáng nhân sinh.
Khổng Tử nói: “Nhân giả ái nhân”,
Đức Giê-su dạy: “Hãy yêu thương đồng loại”,
Cả hai tiếng vọng từ lòng nhân thế,
Khác ngôn từ, nhưng một hướng về Thiện.
Lão Tử xem Đạo như nước hiền hòa,
Plato mơ về chân lý vĩnh cửu,
Phật nói “Vô ngã” trong cõi từ bi,
Kant luận “thiện ý” trong hành vi con người.
Đông – Tây gặp nhau ở nơi tâm sáng,
Ở chỗ con người biết soi chính mình,
Khi đạo đức không chỉ là điều luật,
Mà là nhịp tim trong vũ trụ vô hình.
Từ Himalaya đến Hy Lạp cổ,
Từ sông Nile đến sông Hồng hiền,
Nhân loại vẫn đi tìm lẽ sống,
Để yêu thương thay thế chiến tranh.
Thời đại mới, biên giới chẳng còn xa,
Internet nối liền ngàn nền văn hóa,
Đạo đức không còn của riêng một chốn,
Mà là ngôn ngữ chung của trái tim.
Trái Đất xoay – lòng người đồng điệu,
Một thế giới mới – cần Đạo mới ra đời,
Không để máy móc lấn át nhân tâm,
Mà cho lòng nhân dẫn lối công nghệ.
Khi Đông – Tây cùng mở lòng đón nhận,
Từ bi và công lý nắm tay nhau,
Một nền đạo đức toàn cầu đang đến,
Tựa bình minh rạng rỡ giữa trời xanh.
Người phương Đông học tính minh bạch,
Người phương Tây học sống an nhiên,
Cả hai cùng soi chung gương Trời – Đất,
Thấy trong nhau chính hình bóng của mình.
Một ngày kia, nhân loại hiểu ra,
Rằng Đạo Trời chẳng chia đôi ngả,
Chỉ có lòng người tìm về chân thiện,
Thì Đông hay Tây – cũng cùng một nhà
HNI 6/11:📕Bài thơ Chương 14: SỰ GẶP GỠ GIỮA ĐÔNG – TÂY TRONG NỀN ĐẠO ĐỨC TOÀN CẦU Phương Đông khởi từ lòng Trời tĩnh lặng, Phương Tây đi qua lý trí sáng soi, Hai nửa thế gian – hai dòng ý tưởng, Hội tụ về một điểm: lòng người. Đông dạy người thuận theo Đạo tự nhiên, Tây khuyên sống trung thực cùng lý tưởng, Một bên dưỡng tâm, bên kia khai trí, Hợp lại thành ánh sáng nhân sinh. Khổng Tử nói: “Nhân giả ái nhân”, Đức Giê-su dạy: “Hãy yêu thương đồng loại”, Cả hai tiếng vọng từ lòng nhân thế, Khác ngôn từ, nhưng một hướng về Thiện. Lão Tử xem Đạo như nước hiền hòa, Plato mơ về chân lý vĩnh cửu, Phật nói “Vô ngã” trong cõi từ bi, Kant luận “thiện ý” trong hành vi con người. Đông – Tây gặp nhau ở nơi tâm sáng, Ở chỗ con người biết soi chính mình, Khi đạo đức không chỉ là điều luật, Mà là nhịp tim trong vũ trụ vô hình. Từ Himalaya đến Hy Lạp cổ, Từ sông Nile đến sông Hồng hiền, Nhân loại vẫn đi tìm lẽ sống, Để yêu thương thay thế chiến tranh. Thời đại mới, biên giới chẳng còn xa, Internet nối liền ngàn nền văn hóa, Đạo đức không còn của riêng một chốn, Mà là ngôn ngữ chung của trái tim. Trái Đất xoay – lòng người đồng điệu, Một thế giới mới – cần Đạo mới ra đời, Không để máy móc lấn át nhân tâm, Mà cho lòng nhân dẫn lối công nghệ. Khi Đông – Tây cùng mở lòng đón nhận, Từ bi và công lý nắm tay nhau, Một nền đạo đức toàn cầu đang đến, Tựa bình minh rạng rỡ giữa trời xanh. Người phương Đông học tính minh bạch, Người phương Tây học sống an nhiên, Cả hai cùng soi chung gương Trời – Đất, Thấy trong nhau chính hình bóng của mình. Một ngày kia, nhân loại hiểu ra, Rằng Đạo Trời chẳng chia đôi ngả, Chỉ có lòng người tìm về chân thiện, Thì Đông hay Tây – cũng cùng một nhà
Like
Love
Wow
10
0 Comments 0 Shares