HNI 6/11: Bài thơ Chương 16: Khi đạo đức không còn là giáo điều – hướng tới tự thức
(Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
Khi đạo đức chẳng còn trong khuôn cứng,
Lòng người soi lại chính ánh trong tâm.
Không còn nói bằng lời răn hay cấm,
Mà bằng hơi thở sáng của lương tri.
Khi lời giáo điều khép con tim lại,
Tự thức mở ra cánh cửa uyên nguyên.
Không “phải” – “trái”, chỉ thấy điều thiện hiện,
Như hoa nở, chẳng cần ai khiến bảo.
Đạo đức thật đâu nằm trong giáo án,
Cũng chẳng do quyền lực viết nên chương.
Nó sinh ra từ ánh nhìn chân thật,
Giữa con người – và chính con người thôi.
Khi ta ngộ: mọi sai lầm là thầy,
Mọi khổ đau là hạt giống tỉnh thức.
Đạo chẳng ở lời, mà trong hành động,
Trong im lặng – khi tâm biết lắng nghe.
Có người hỏi: “Thế nào là đạo đức?”
Ta mỉm cười: “Là biết thương bằng mắt.”
Là hiểu được vì sao người lầm lỗi,
Và vẫn dang tay – chẳng xét, chẳng chê.
Khi đạo đức không còn là hình thức,
Nó trở về – trong nhịp sống hồn nhiên.
Đứa trẻ cười, người già hiền ánh mắt,
Đều là kinh, là lễ, là thiền tông.
Một thế giới chẳng cần ai rao giảng,
Nhưng ai cũng giữ được lòng sáng trong.
Ấy là nơi đạo không còn là gánh,
Mà là suối – mát lành giữa cõi người.
Người tự thức, không phán, không so sánh,
Thấy vạn điều đều có lý sinh ra.
Không tuyệt đối, chẳng điều gì cố chấp,
Mỗi sai lầm – cũng hạt giống yêu thương.
Đạo không ở ngôi chùa hay học viện,
Mà ở tim – khi sáng giữa vô minh.
Mỗi bước sống, là một bài thiền nhỏ,
Đạo là đời – nếu đời biết lắng sâu.
Khi nhân loại học quên đi giáo điều,
Cũng là lúc mở cánh trời tự giác.
Đạo đức thật – không còn bị gọi tên,
Chỉ còn ánh sáng trong tim người tỉnh thức.
HNI 6/11: 📕Bài thơ Chương 16: Khi đạo đức không còn là giáo điều – hướng tới tự thức (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Khi đạo đức chẳng còn trong khuôn cứng, Lòng người soi lại chính ánh trong tâm. Không còn nói bằng lời răn hay cấm, Mà bằng hơi thở sáng của lương tri. Khi lời giáo điều khép con tim lại, Tự thức mở ra cánh cửa uyên nguyên. Không “phải” – “trái”, chỉ thấy điều thiện hiện, Như hoa nở, chẳng cần ai khiến bảo. Đạo đức thật đâu nằm trong giáo án, Cũng chẳng do quyền lực viết nên chương. Nó sinh ra từ ánh nhìn chân thật, Giữa con người – và chính con người thôi. Khi ta ngộ: mọi sai lầm là thầy, Mọi khổ đau là hạt giống tỉnh thức. Đạo chẳng ở lời, mà trong hành động, Trong im lặng – khi tâm biết lắng nghe. Có người hỏi: “Thế nào là đạo đức?” Ta mỉm cười: “Là biết thương bằng mắt.” Là hiểu được vì sao người lầm lỗi, Và vẫn dang tay – chẳng xét, chẳng chê. Khi đạo đức không còn là hình thức, Nó trở về – trong nhịp sống hồn nhiên. Đứa trẻ cười, người già hiền ánh mắt, Đều là kinh, là lễ, là thiền tông. Một thế giới chẳng cần ai rao giảng, Nhưng ai cũng giữ được lòng sáng trong. Ấy là nơi đạo không còn là gánh, Mà là suối – mát lành giữa cõi người. Người tự thức, không phán, không so sánh, Thấy vạn điều đều có lý sinh ra. Không tuyệt đối, chẳng điều gì cố chấp, Mỗi sai lầm – cũng hạt giống yêu thương. Đạo không ở ngôi chùa hay học viện, Mà ở tim – khi sáng giữa vô minh. Mỗi bước sống, là một bài thiền nhỏ, Đạo là đời – nếu đời biết lắng sâu. Khi nhân loại học quên đi giáo điều, Cũng là lúc mở cánh trời tự giác. Đạo đức thật – không còn bị gọi tên, Chỉ còn ánh sáng trong tim người tỉnh thức.
Like
Love
Wow
10
0 Comments 0 Shares