HNI 6/11: Bài thơ Chương 21: Nhân – Tình yêu thương và lòng vị tha
(Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
Trong sâu thẳm trái tim người,
Một mầm “Nhân” nhỏ, sáng tươi diệu kỳ.
Không do giáo huấn khắc ghi,
Mà do tâm tánh vốn vì bao dung.
Tình yêu thương tựa suối trong,
Tưới mát cõi đời, xóa dòng oán hờn.
Người thương người chẳng thiệt hơn,
Cho đi là nhận, như cơn mưa lành.
Khi lòng vị kỷ tan nhanh,
Thế gian rạng rỡ, nhân sinh sáng ngời.
Khi ai cũng biết thương người,
Chiến tranh lùi bước, nụ cười nở hoa.
Lòng vị tha – ngọc chan hòa,
Rửa trôi lỗi lầm, hóa ra thiện lành.
Không ai trọn vẹn, mong manh,
Nhưng ai cũng có ánh lành trong tim.
Một lời tha thứ, êm đềm,
Hơn ngàn lời trách, lạnh thêm cõi đời.
Một bàn tay nắm lại thôi,
Tan bao ngăn cách, nối lời đồng tâm.
Người gieo nhân ái âm thầm,
Chính là xây dựng cõi tâm vĩnh hằng.
Không vàng bạc, chẳng ngai răng,
Nhưng lưu danh đức, lấp lánh ngàn sau.
Tình yêu – ngọn lửa nhiệm mầu,
Thắp trong đêm tối, nhiệm cầu an yên.
Một nụ cười, một cái nhìn,
Cũng làm tan chảy muộn phiền trong ai.
Nhân là suối, chảy không phai,
Qua bao thế kỷ vẫn đầy vị thương.
Người có Nhân, chẳng đơn phương,
Mà hòa với Đạo – cùng đường Thiên chân.
Khi thương hết thảy muôn dân,
Cõi lòng sáng tỏ, hóa gần Trời cao.
“Nhân” không lời, chẳng ồn ào,
Nhưng là nền tảng đạo màu thế gian.
Giữa bao biến đổi thời gian,
Còn “Nhân” – là có bình an cõi lòng.
Một niềm thương, một tấm lòng,
Gieo nhân thiện – gặt ánh hồng mai sau.
HNI 6/11: Bài thơ Chương 21: Nhân – Tình yêu thương và lòng vị tha (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Trong sâu thẳm trái tim người, Một mầm “Nhân” nhỏ, sáng tươi diệu kỳ. Không do giáo huấn khắc ghi, Mà do tâm tánh vốn vì bao dung. Tình yêu thương tựa suối trong, Tưới mát cõi đời, xóa dòng oán hờn. Người thương người chẳng thiệt hơn, Cho đi là nhận, như cơn mưa lành. Khi lòng vị kỷ tan nhanh, Thế gian rạng rỡ, nhân sinh sáng ngời. Khi ai cũng biết thương người, Chiến tranh lùi bước, nụ cười nở hoa. Lòng vị tha – ngọc chan hòa, Rửa trôi lỗi lầm, hóa ra thiện lành. Không ai trọn vẹn, mong manh, Nhưng ai cũng có ánh lành trong tim. Một lời tha thứ, êm đềm, Hơn ngàn lời trách, lạnh thêm cõi đời. Một bàn tay nắm lại thôi, Tan bao ngăn cách, nối lời đồng tâm. Người gieo nhân ái âm thầm, Chính là xây dựng cõi tâm vĩnh hằng. Không vàng bạc, chẳng ngai răng, Nhưng lưu danh đức, lấp lánh ngàn sau. Tình yêu – ngọn lửa nhiệm mầu, Thắp trong đêm tối, nhiệm cầu an yên. Một nụ cười, một cái nhìn, Cũng làm tan chảy muộn phiền trong ai. Nhân là suối, chảy không phai, Qua bao thế kỷ vẫn đầy vị thương. Người có Nhân, chẳng đơn phương, Mà hòa với Đạo – cùng đường Thiên chân. Khi thương hết thảy muôn dân, Cõi lòng sáng tỏ, hóa gần Trời cao. “Nhân” không lời, chẳng ồn ào, Nhưng là nền tảng đạo màu thế gian. Giữa bao biến đổi thời gian, Còn “Nhân” – là có bình an cõi lòng. Một niềm thương, một tấm lòng, Gieo nhân thiện – gặt ánh hồng mai sau.
Like
Love
9
0 Bình luận 0 Chia sẽ