HNI 6/11: Bài thơ Chương 23: Lễ – Khuôn phép và sự tôn trọng trật tự vũ trụ
(Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
Lễ không chỉ chuyện cúi chào,
Mà là nếp sống, đạo vào trong tâm.
Từ trong ý tứ âm thầm,
Biết trên, biết dưới, biết thầm kính yêu.
Trời tròn, đất vuông bao điều,
Người theo “Lễ” để thuận chiều trời cao.
Không phô trương, chẳng ồn ào,
Nhưng là mối nối đạo vào nhân gian.
Một lời nói, một ánh nhìn,
Cũng nên giữ lễ, giữ nền tôn nghiêm.
Khi lòng biết kính, biết khiêm,
Thì muôn việc thuận, như đêm gặp ngày.
Lễ là nhịp giữa đất trời,
Cân bằng âm dương, điều hòa nhân thế.
Người vô lễ, loạn lời lẽ,
Khinh nhờn cội gốc, gãy nhánh nhân luân.
Một xã hội có khuôn cân,
Thì an cư lạc nghiệp, nhân dân thuận hòa.
Lễ chẳng phải áo gấm hoa,
Mà là đạo lý, là ta trong người.
Người có lễ, chẳng nói nhiều,
Nhưng hồn thanh thản, như chiều yên êm.
Không lễ, tâm rối lòng thêm,
Như sông không bến, như thuyền mất neo.
Khi con hiếu thảo, cháu yêu,
Khi dân biết kính, quan chiều công minh.
Ấy là lễ đã kết tinh,
Thành nền trật tự – âm bình dương hòa.
Lễ là nhạc giữa bao la,
Điều khiển muôn vật, chan hòa đất trời.
Lễ giữ lòng người thảnh thơi,
Như hương hoa nở, như lời đạo nhân.
Một cúi đầu, một ân cần,
Chính là cách sống muôn phần thanh cao.
Người biết lễ, chẳng hư hao,
Vì trong lễ ấy có sao trời ngời.
Thời gian xoay, vạn vật trôi,
Nhưng “Lễ” tồn tại – gốc đời chẳng phai.
Không chỉ khuôn phép hình hài,
Mà là sự tĩnh – trong ngoài hài hòa.
Giữa cõi hỗn độn bao la,
Người hành theo Lễ – thuận hòa thiên nhiên.
Lễ là nhịp của nhân duyên,
Giữ cho thế giới vẹn nguyên trật tự.
Một đời học Lễ chẳng dư,
Là học kính trọng – chính hư hóa lành.
Khi người biết lễ chân thành,
Thì đâu đâu cũng an bình, nhiệm mầu.
HNI 6/11: 📕 Bài thơ Chương 23: Lễ – Khuôn phép và sự tôn trọng trật tự vũ trụ (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Lễ không chỉ chuyện cúi chào, Mà là nếp sống, đạo vào trong tâm. Từ trong ý tứ âm thầm, Biết trên, biết dưới, biết thầm kính yêu. Trời tròn, đất vuông bao điều, Người theo “Lễ” để thuận chiều trời cao. Không phô trương, chẳng ồn ào, Nhưng là mối nối đạo vào nhân gian. Một lời nói, một ánh nhìn, Cũng nên giữ lễ, giữ nền tôn nghiêm. Khi lòng biết kính, biết khiêm, Thì muôn việc thuận, như đêm gặp ngày. Lễ là nhịp giữa đất trời, Cân bằng âm dương, điều hòa nhân thế. Người vô lễ, loạn lời lẽ, Khinh nhờn cội gốc, gãy nhánh nhân luân. Một xã hội có khuôn cân, Thì an cư lạc nghiệp, nhân dân thuận hòa. Lễ chẳng phải áo gấm hoa, Mà là đạo lý, là ta trong người. Người có lễ, chẳng nói nhiều, Nhưng hồn thanh thản, như chiều yên êm. Không lễ, tâm rối lòng thêm, Như sông không bến, như thuyền mất neo. Khi con hiếu thảo, cháu yêu, Khi dân biết kính, quan chiều công minh. Ấy là lễ đã kết tinh, Thành nền trật tự – âm bình dương hòa. Lễ là nhạc giữa bao la, Điều khiển muôn vật, chan hòa đất trời. Lễ giữ lòng người thảnh thơi, Như hương hoa nở, như lời đạo nhân. Một cúi đầu, một ân cần, Chính là cách sống muôn phần thanh cao. Người biết lễ, chẳng hư hao, Vì trong lễ ấy có sao trời ngời. Thời gian xoay, vạn vật trôi, Nhưng “Lễ” tồn tại – gốc đời chẳng phai. Không chỉ khuôn phép hình hài, Mà là sự tĩnh – trong ngoài hài hòa. Giữa cõi hỗn độn bao la, Người hành theo Lễ – thuận hòa thiên nhiên. Lễ là nhịp của nhân duyên, Giữ cho thế giới vẹn nguyên trật tự. Một đời học Lễ chẳng dư, Là học kính trọng – chính hư hóa lành. Khi người biết lễ chân thành, Thì đâu đâu cũng an bình, nhiệm mầu.
Like
Love
Wow
11
1 Bình luận 0 Chia sẽ