HNI 6/11: Bài thơ Chương 24: Trí – Sự sáng suốt đến từ Đạo tâm
(Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
Trí không chỉ bởi học sâu,
Mà do tâm tĩnh, nhiệm mầu lắng trong.
Biển tri thức rộng mênh mông,
Người không đạo tâm – sóng lòng nổi lên.
Khi tâm sáng, cảnh cũng hiền,
Nhìn hoa thấy Đạo, thấy miền chân như.
Trí chẳng đến bởi lời hư,
Mà từ tĩnh lặng – tâm như nước nguồn.
Người có trí chẳng bon bon,
Không khoe hiểu biết, chẳng dồn danh xưng.
Một lời nói tựa gió xuân,
Mà soi được lối cho trần u mê.
Trí không tách khỏi đạo về,
Mà là ánh sáng chở che cõi lòng.
Người trí chẳng chọn đúng – sai,
Mà thấy muôn hướng cùng hoài thiện tâm.
Học cao chẳng nghĩa trí thâm,
Nếu lòng chưa mở, chẳng ngấm lẽ đời.
Kẻ ngu chẳng bởi thiếu lời,
Mà do tâm chấp, chẳng rời tối mê.
Trí như ngọn đuốc đêm khuya,
Soi người, soi cảnh, chẳng lìa từ bi.
Không dùng trí để khinh khi,
Mà dùng trí để nhu mì với nhau.
Khi tâm động, trí phai màu,
Khi tâm an tĩnh, đạo sâu ngàn trùng.
Trí không sắc bén để hùng,
Mà là minh chiếu, dung hòa mọi phương.
Khi người biết rõ vô thường,
Thì trí sáng tựa ánh dương diệu hòa.
Biết rằng thắng bại cũng qua,
Danh kia, lợi đó – như hoa sớm tàn.
Trí chẳng phải biết muôn ngàn,
Mà là biết lẽ bình an trong lòng.
Không theo vọng tưởng mênh mông,
Mà thuận thiên đạo – thong dong giữa đời.
Người trí biết lặng, biết cười,
Biết nghe tiếng gió, tiếng người trong tâm.
Đạo và trí chẳng xa xăm,
Một bên hiểu lý, một tầm hiểu thương.
Tâm không sáng, trí vô phương,
Tâm vừa giác ngộ – muôn đường hiển minh.
Trí không để thắng, để vinh,
Mà để dẫn lối an bình thế gian.
Người có trí – chẳng đa đoan,
Như sen giữa bể, ngát lan giữa đời.
Giữ tâm tịnh, giữ lòng ngời,
Trí kia là ngọc, sáng soi muôn trùng.
HNI 6/11: 📕Bài thơ Chương 24: Trí – Sự sáng suốt đến từ Đạo tâm (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Trí không chỉ bởi học sâu, Mà do tâm tĩnh, nhiệm mầu lắng trong. Biển tri thức rộng mênh mông, Người không đạo tâm – sóng lòng nổi lên. Khi tâm sáng, cảnh cũng hiền, Nhìn hoa thấy Đạo, thấy miền chân như. Trí chẳng đến bởi lời hư, Mà từ tĩnh lặng – tâm như nước nguồn. Người có trí chẳng bon bon, Không khoe hiểu biết, chẳng dồn danh xưng. Một lời nói tựa gió xuân, Mà soi được lối cho trần u mê. Trí không tách khỏi đạo về, Mà là ánh sáng chở che cõi lòng. Người trí chẳng chọn đúng – sai, Mà thấy muôn hướng cùng hoài thiện tâm. Học cao chẳng nghĩa trí thâm, Nếu lòng chưa mở, chẳng ngấm lẽ đời. Kẻ ngu chẳng bởi thiếu lời, Mà do tâm chấp, chẳng rời tối mê. Trí như ngọn đuốc đêm khuya, Soi người, soi cảnh, chẳng lìa từ bi. Không dùng trí để khinh khi, Mà dùng trí để nhu mì với nhau. Khi tâm động, trí phai màu, Khi tâm an tĩnh, đạo sâu ngàn trùng. Trí không sắc bén để hùng, Mà là minh chiếu, dung hòa mọi phương. Khi người biết rõ vô thường, Thì trí sáng tựa ánh dương diệu hòa. Biết rằng thắng bại cũng qua, Danh kia, lợi đó – như hoa sớm tàn. Trí chẳng phải biết muôn ngàn, Mà là biết lẽ bình an trong lòng. Không theo vọng tưởng mênh mông, Mà thuận thiên đạo – thong dong giữa đời. Người trí biết lặng, biết cười, Biết nghe tiếng gió, tiếng người trong tâm. Đạo và trí chẳng xa xăm, Một bên hiểu lý, một tầm hiểu thương. Tâm không sáng, trí vô phương, Tâm vừa giác ngộ – muôn đường hiển minh. Trí không để thắng, để vinh, Mà để dẫn lối an bình thế gian. Người có trí – chẳng đa đoan, Như sen giữa bể, ngát lan giữa đời. Giữ tâm tịnh, giữ lòng ngời, Trí kia là ngọc, sáng soi muôn trùng.
Like
Love
10
1 Comments 0 Shares