HNI 6/11: Bài thơ CHƯƠNG 25:
TÍN – SỨC MẠNH CỦA NIỀM TIN VÀ SỰ CHÂN THẬT
Tín chẳng phải lời son sắt,
Mà là gốc của nhân tâm.
Một lời nói, nghìn vàng nặng,
Giữ vững lòng giữa thăng trầm.
Tín nuôi chí người quân tử,
Soi đường sáng giữa đêm đông.
Không ham danh, không màng lợi,
Chỉ lấy thành làm cốt lòng.
Kẻ thất tín, dù khéo nói,
Như thuyền rách giữa phong ba.
Nước cuốn đi, người chẳng nhớ,
Chỉ còn tiếng thở phôi pha.
Giữ chữ tín, chẳng cần lớn,
Chỉ cần trọn ở tâm mình.
Hứa một điều, làm một việc,
Ấy là đạo của nhân sinh.
Tín là sợi dây vô hình,
Mà kết nối người cùng người.
Không ràng buộc bằng uy thế,
Chỉ chân tâm mới sáng tươi.
Khi hoạn nạn, ai bên cạnh?
Người có tín, chẳng lìa xa.
Một câu thật, bằng vạn của,
Một niềm tin, dựng nước nhà.
Tín như gốc cây giữa đất,
Rễ sâu bền chẳng lay rung.
Bao nhiêu giông gió đổ tới,
Cây vẫn thẳng, vẫn xanh rừng.
Không tín nghĩa, quyền vô nghĩa,
Không chân thành, đức chẳng sinh.
Người càng học, càng thêm hiểu,
Chữ “Tín” giữ được tâm mình.
Tín trong bạn, là chân đạo,
Là ngọn đuốc giữa nhân gian.
Ai đi đúng, tâm bình lặng,
Ai giữ trọn, sống an nhàn.
Giữ lòng tín – đời thanh thản,
Nói điều thật – đạo tỏa hương.
Người mang tín là người mạnh,
Bởi niềm tin tạo muôn đường.
Đọc ít hơn
TÍN – SỨC MẠNH CỦA NIỀM TIN VÀ SỰ CHÂN THẬT
Tín chẳng phải lời son sắt,
Mà là gốc của nhân tâm.
Một lời nói, nghìn vàng nặng,
Giữ vững lòng giữa thăng trầm.
Tín nuôi chí người quân tử,
Soi đường sáng giữa đêm đông.
Không ham danh, không màng lợi,
Chỉ lấy thành làm cốt lòng.
Kẻ thất tín, dù khéo nói,
Như thuyền rách giữa phong ba.
Nước cuốn đi, người chẳng nhớ,
Chỉ còn tiếng thở phôi pha.
Giữ chữ tín, chẳng cần lớn,
Chỉ cần trọn ở tâm mình.
Hứa một điều, làm một việc,
Ấy là đạo của nhân sinh.
Tín là sợi dây vô hình,
Mà kết nối người cùng người.
Không ràng buộc bằng uy thế,
Chỉ chân tâm mới sáng tươi.
Khi hoạn nạn, ai bên cạnh?
Người có tín, chẳng lìa xa.
Một câu thật, bằng vạn của,
Một niềm tin, dựng nước nhà.
Tín như gốc cây giữa đất,
Rễ sâu bền chẳng lay rung.
Bao nhiêu giông gió đổ tới,
Cây vẫn thẳng, vẫn xanh rừng.
Không tín nghĩa, quyền vô nghĩa,
Không chân thành, đức chẳng sinh.
Người càng học, càng thêm hiểu,
Chữ “Tín” giữ được tâm mình.
Tín trong bạn, là chân đạo,
Là ngọn đuốc giữa nhân gian.
Ai đi đúng, tâm bình lặng,
Ai giữ trọn, sống an nhàn.
Giữ lòng tín – đời thanh thản,
Nói điều thật – đạo tỏa hương.
Người mang tín là người mạnh,
Bởi niềm tin tạo muôn đường.
Đọc ít hơn
HNI 6/11: Bài thơ CHƯƠNG 25:
TÍN – SỨC MẠNH CỦA NIỀM TIN VÀ SỰ CHÂN THẬT
Tín chẳng phải lời son sắt,
Mà là gốc của nhân tâm.
Một lời nói, nghìn vàng nặng,
Giữ vững lòng giữa thăng trầm.
Tín nuôi chí người quân tử,
Soi đường sáng giữa đêm đông.
Không ham danh, không màng lợi,
Chỉ lấy thành làm cốt lòng.
Kẻ thất tín, dù khéo nói,
Như thuyền rách giữa phong ba.
Nước cuốn đi, người chẳng nhớ,
Chỉ còn tiếng thở phôi pha.
Giữ chữ tín, chẳng cần lớn,
Chỉ cần trọn ở tâm mình.
Hứa một điều, làm một việc,
Ấy là đạo của nhân sinh.
Tín là sợi dây vô hình,
Mà kết nối người cùng người.
Không ràng buộc bằng uy thế,
Chỉ chân tâm mới sáng tươi.
Khi hoạn nạn, ai bên cạnh?
Người có tín, chẳng lìa xa.
Một câu thật, bằng vạn của,
Một niềm tin, dựng nước nhà.
Tín như gốc cây giữa đất,
Rễ sâu bền chẳng lay rung.
Bao nhiêu giông gió đổ tới,
Cây vẫn thẳng, vẫn xanh rừng.
Không tín nghĩa, quyền vô nghĩa,
Không chân thành, đức chẳng sinh.
Người càng học, càng thêm hiểu,
Chữ “Tín” giữ được tâm mình.
Tín trong bạn, là chân đạo,
Là ngọn đuốc giữa nhân gian.
Ai đi đúng, tâm bình lặng,
Ai giữ trọn, sống an nhàn.
Giữ lòng tín – đời thanh thản,
Nói điều thật – đạo tỏa hương.
Người mang tín là người mạnh,
Bởi niềm tin tạo muôn đường.
Đọc ít hơn