HNI 6/11: Bài thơ Chương 22: Nghĩa – Trách nhiệm và sự chính trực
(Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
Giữa dòng đời, sóng cuộn trôi,
Người mang chữ “Nghĩa” – sáng soi tâm mình.
Không vì lợi, chẳng vì vinh,
Mà vì bổn phận, ân tình nhân gian.
Chữ “Nghĩa” chẳng trọng giàu sang,
Nhưng quý ở chỗ vững vàng trước sau.
Khi đời cám dỗ ngọt ngào,
Chính trực giữ lối, chẳng nao lòng người.
Trách nhiệm – ngọn đuốc sáng ngời,
Dẫn ta qua những rối bời nhân gian.
Biết gánh lấy việc thế gian,
Không đùn đẩy, chẳng than van, ngại ngần.
Một lời hứa, nặng nghìn cân,
Người quân tử giữ, chẳng cần chứng minh.
Sống vì nghĩa, chẳng vì mình,
Như cây tùng đứng, hiên ngang giữa đời.
Chính trực – chẳng nói dối lời,
Dẫu khi cô độc, vẫn cười an nhiên.
Không vì danh vọng đảo điên,
Không vì lợi nhỏ mà quên đạo người.
Kẻ gian có thể được thời,
Nhưng chân chính mãi sáng ngời ngàn năm.
Người ngay, bước giữa thăng trầm,
Mắt trong như nước, lòng thâm nghĩa dày.
Trách nhiệm chẳng để người hay,
Nhưng là tảng đá nâng đầy công tâm.
Một người biết sống vì dân,
Còn hơn vạn kẻ chỉ cần thân mình.
Khi tâm chính, đạo tự minh,
Không cần gươm giáo, cũng sinh chính hòa.
Chữ “Nghĩa” là gốc nhân hoa,
Từ trong lòng thật, tỏa ra nhân gian.
Giữ cho thanh sạch thời gian,
Giữ cho khí tiết chẳng tan giữa đời.
Khi người giữ nghĩa, vẹn lời,
Cũng là giữ lấy mặt trời trong tim.
Chính trực chẳng chỉ là niềm,
Mà là sức mạnh dẫn miền nhân sinh.
Người mang trách nhiệm, giữ gìn,
Chính là người viết sử mình sáng trong.
Trăm năm dẫu hóa mây hồng,
Còn lưu nghĩa khí, còn dòng chính tâm.
Một đời chỉ sống một lần,
Xin làm người nghĩa – sáng ngần như trăng.
Đọc thêm
HNI 6/11: Bài thơ Chương 22: Nghĩa – Trách nhiệm và sự chính trực (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Giữa dòng đời, sóng cuộn trôi, Người mang chữ “Nghĩa” – sáng soi tâm mình. Không vì lợi, chẳng vì vinh, Mà vì bổn phận, ân tình nhân gian. Chữ “Nghĩa” chẳng trọng giàu sang, Nhưng quý ở chỗ vững vàng trước sau. Khi đời cám dỗ ngọt ngào, Chính trực giữ lối, chẳng nao lòng người. Trách nhiệm – ngọn đuốc sáng ngời, Dẫn ta qua những rối bời nhân gian. Biết gánh lấy việc thế gian, Không đùn đẩy, chẳng than van, ngại ngần. Một lời hứa, nặng nghìn cân, Người quân tử giữ, chẳng cần chứng minh. Sống vì nghĩa, chẳng vì mình, Như cây tùng đứng, hiên ngang giữa đời. Chính trực – chẳng nói dối lời, Dẫu khi cô độc, vẫn cười an nhiên. Không vì danh vọng đảo điên, Không vì lợi nhỏ mà quên đạo người. Kẻ gian có thể được thời, Nhưng chân chính mãi sáng ngời ngàn năm. Người ngay, bước giữa thăng trầm, Mắt trong như nước, lòng thâm nghĩa dày. Trách nhiệm chẳng để người hay, Nhưng là tảng đá nâng đầy công tâm. Một người biết sống vì dân, Còn hơn vạn kẻ chỉ cần thân mình. Khi tâm chính, đạo tự minh, Không cần gươm giáo, cũng sinh chính hòa. Chữ “Nghĩa” là gốc nhân hoa, Từ trong lòng thật, tỏa ra nhân gian. Giữ cho thanh sạch thời gian, Giữ cho khí tiết chẳng tan giữa đời. Khi người giữ nghĩa, vẹn lời, Cũng là giữ lấy mặt trời trong tim. Chính trực chẳng chỉ là niềm, Mà là sức mạnh dẫn miền nhân sinh. Người mang trách nhiệm, giữ gìn, Chính là người viết sử mình sáng trong. Trăm năm dẫu hóa mây hồng, Còn lưu nghĩa khí, còn dòng chính tâm. Một đời chỉ sống một lần, Xin làm người nghĩa – sáng ngần như trăng. Đọc thêm
Like
Love
8
0 Bình luận 0 Chia sẽ